Xuyên Đến Hậu Tận Thế, Ta Nhặt Rác, Trồng Trọt Cứu Nhân Loại (Dịch Full)

Chương 497 - Chương 497:

Chương 497: Chương 497:Chương 497:

Thẩm Quả Quả cảm thấy, ngày tháng như thế này, thật hạnh phúc.

WALL-E không có ở đó, Hoắc Đào tự mình rửa bát.

Đợi anh lên lầu, Thẩm Quả Quả đã tắm xong ngồi trên giường sấy tóc.

Hoắc Đào vừa đi vừa giơ tay cởi quần áo, khi đi đến cửa nhà vệ sinh, cả người chỉ còn lại một chiếc quần đùi.

Cánh tay như núi nhỏ, tấm lưng rắn chắc, cái mông săn chắc, đôi chân dài khỏe khoắn...

Thẩm Quả Quả nhìn mà bắt đầu chảy nước miếng.

Hoắc Đào cố tình bước chậm vào nhà vệ sinh.

Tiếng nước chảy ào ào truyền đến.

Không lâu sau, tiếng Hoắc Đào kêu lên: "Vợ ơi!"

"Ừm? Sao vậy?"

"Đến giúp anh xem, lưng anh hơi ngứa."

"Ô"

Thẩm Quả Quả buộc tóc lên, mặt ửng hồng bước vào nhà vệ sinh.

Vừa vào, hơi nước mờ mịt, cô lập tức bị kéo vào lông ngực rộng lớn.

Đầu mũi thoang thoảng mùi thơm của xà phòng và mùi hương trên người Hoắc Đào.

Một đôi bàn tay to đỡ lấy gáy cô, đôi môi nóng bỏng áp xuống.

Thẩm Quả Quả trong nháy mắt đầu óc choáng váng.

Mờ mịt bị hôn thỏa thích, lại mơ hồ bị kéo vào bồn tắm... ....

Đêm muộn, hai người thực sự không ngủ được.

Hoắc Đào ngồi trên giường, nghịch hai khẩu súng hơi mặt trời. "Tiếp theo, chúng ta làm gì?"

Thẩm Quả Quả đã sớm lên kế hoạch.

"Em đoán, thành chủ sẽ trực tiếp giải quyết đập nước, còn giải quyết mâu thuẫn với Lương Thủy Thành như thế nào, em không biết."

"Đập nước giải quyết xong, chúng ta sẽ đẩy nhanh tiến độ của trang trại."

"Chia robot thành hai nhóm, một nhóm đến trang trại, một nhóm ở lại bãi rác."

Hử?

"Bãi rác cũng phải để lại robot sao?" Hoắc Đào không hiểu.

"Đúng vậy, bãi rác là một kho báu, nếu có thể, em còn muốn thầu luôn bãi rác của các căn cứ khác nữal"

"Hahaha, được, em thích thì sau này cứ làm như vậy."

Hoắc Đào luôn cảm thấy cô vợ nhà mình đáng yêu.

"Sau đó, trong thời gian này phải tìm cơ hội, đưa anh Chu lên cấp, anh ấy không thể đợi thêm được nữa."

Thẩm Quả Quả vẫn luôn ghi nhớ chuyện này.

Thế giới hoang tàn, dù là bên trong hay bên ngoài căn cứ, chắc chắn là ai nắm đấm cứng hơn thì người đó là lão đại.

Chu Quảng Bình muốn ngồi vững vị trí đội trưởng, nhất định phải lên chiến sĩ trung cấp.

"Ừ"

Hai người nói chuyện rôm rả, không biết lúc nào thì ngủ thiếp đi.

Hoắc Đào thực sự thích khẩu súng đó, lúc ngủ còn đặt ở đầu giường.

Ting ting.

Thẩm Quả Quả bị tin nhắn vòng tay đánh thức.

Mở mắt ra xem, hơn bảy giờ sáng, là tin nhắn của Cao Nhị Phu. "Đầu bếp Quả Quả, bên ngoài trang trại có hai con cá chép đá, không biết có phải là hai con mà lần trước cô cứu không."

"Chúng nó vây quanh tường ngoài, trông tính tình không tốt lắm."

Thẩm Quả Quả tỉnh táo ngay lập tức, đẩy Hoắc Đào một cái: 'Dậy đi, trang trại có chuyện rồi."

Hoắc Đào ngồi dậy, vẫn nhắm mắt, theo phản xạ đưa tay cầm lấy khẩu súng hơi mặt trời.

Thẩm Quả Quả chỉ kịp đánh răng, dùng nước lạnh rửa mặt, mặc quần áo rồi lao xuống tầng dưới.

Đút quần áo bảo hộ, thuốc dinh dưỡng, ngưu hoàng vào túi ngực nhỏ.

Khi Hoắc Đào xách súng xuống, có thể xuất phát ngay.

"Đừng lo, Cao Nhị Phu bốn người dù sao cũng là chiến sĩ trung cấp, còn có tường thành chắn, sẽ không có nguy hiểm."

Ra khỏi thành, Hoắc Đào lập tức ngồi xổm xuống, Thẩm Quả Quả thành thạo nhảy lên lưng anh.

Hai người nhanh chóng hướng về phía trang trại.

Cách lớp quần áo bảo hộ, Thẩm Quả Quả vẫn có thể cảm nhận được gió lạnh buổi sáng thổi qua cơ thể.

Xa xa nhìn thấy có dị thú xuất hiện gần Hồng Kiều.

Không khỏi cảm thán một câu: "Những con dị thú này, hẳn là đã sớm phát hiện ra nước ngầm gần đây có vấn đề, cho nên mới trân trọng nguồn nước ở Hồng Kiều như vậy."

"Đáng tiếc, lần trước khu vực Hồng Kiều bị người của Lương Thủy Thành phá hủy không ít đất đai."

Hoắc Đào gật đầu đồng ý: "Người Lương Thủy Thành bị bệnh trong đầu cả rồi, rảnh rỗi không có việc gì làm lại đi đánh bom Vũ Di Pha."
Bình Luận (0)
Comment