Chương 544:
Chương 544:Chương 544:
"Công dụng của lưu huỳnh rất nhiều, có thể làm cao su, nhiên liệu, phân bón, axit sunfuric, chất bảo quản, làm thuốc, còn có thể làm xà phòng."
"Không chỉ có thuốc nổ."
Mấy người trong phòng trợn tròn mắt, á? Còn nhiều công dụng như vậy sao?
"Đúng vậy, cho nên kiến nghị Ô đại nhân nắm giữ chắc mỏ lưu huỳnh trong tay chính phủ."
Tề Đông Phương cũng không đợi nữa, trực tiếp mở vòng tay ra nhắn tin cho Ô Vị, nhất định phải chiếm được mỏ lưu huỳnh của Lương Thủy Thành.
Thẩm Quả Quả còn chu đáo bao hậu mãi: "Đến lúc đó tiệm xà phòng Quả Quả cũng sẽ mua lưu huỳnh của Lương Thủy Thành."
"Còn những công dụng khác, đợi tôi tìm cách chế tạo, sẽ tặng cho Ô đại nhân."
Thật sự là hào phóng vô cùng, khiến Tê Đông Phương có chút không quen.
Hầu Thạch nhìn ra ý của lãnh đạo mình, trực tiếp mở miệng hỏi: "Quả Quả, vậy cô nói đi, đổi lại cô muốn gì?"
Quen với cách xử lý nhẹ nhàng như gió xuân của Ô Vi, Hầu Thạch trực tiếp như vậy, Tề Đông Phương và Thủy đại nhân đều nghẹn họng.
Thẩm Quả Quả cười đáp: "Tôi muốn quyền khai thác bãi rác và lò mổ của Lương Thủy Thành."
Gì cơ?
Ngoài Hoắc Đào ra, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Hầu Thạch càng không hiểu: "Quả Quả à, tôi còn tưởng cô muốn thứ gì có giá trị chứ."
Thẩm Quả Quả lắc đầu: "Hai nơi này đối với tôi mà nói là tài nguyên rất tốt."
Lò mổ và bãi rác, đều là những nguồn tài nguyên không dễ thấy nhưng lại có thể tái sử dụng rất tốt, không lấy thì phí, tất nhiên, cô phải nói cho hay vào.
"Sau khi tiệm ăn Quả Quả mở chi nhánh ở Lương Thủy Thành, lò mổ của Lương Thủy Thành cũng có thể phát triển."
"Mọi người chuyên tâm đi săn dị thú, còn hơn là chăm chăm đi làm chuyện xấu."
"Quả Quả, cô tốt bụng quá," Hầu Thạch giơ ngón tay cái.
Tê Đông Phương dù biết Thẩm Quả Quả là vì bản thân, nhưng lúc này ông ta cũng không nói được gì.
"Được, cứ sắp xếp như vậy."
Một cuộc họp nhỏ chưa đầy nửa tiếng, tương lai phát triển của Lương Thủy Thành đã được sắp xếp ổn thỏa.
Thẩm Quả Quả có thêm một bãi rác và lò mổ, cũng vui theo.
Hai người chưa về đến nhà, thì cảm thấy mặt đất rung chuyển, tiếp đó là tiếng âm ầm văng vắng!
Tiếng nổ mơ hồ truyền đến.
Mọi người trên phố đều ngẩn ra.
"Động đất à?"
"Động cái rắm, động đất thật thì còn không chạy à? Không thấy đội trưởng Hoắc còn đứng đực ra kìa."
Hoắc Đào: ..
"Cũng phải, vậy là sao nhỉ?"
"Mặc kệ nó, đi đi đi, đi xem chuyện hay ho."
"Chuyện hay ho gì?"
"Cổng trang trại Quả Quả có dị thú canh cửa kìa!"
Cái gì cơ?
Thẩm Quả Quả còn chưa hiểu ra, mấy người kia đã chạy đi mất dạng. "Có nên đi xem không?" Hoắc Đào lo lắng cho sự an nguy của Cao Nhị Phu và ba người kia.
Thẩm Quả Quả lắc đầu: "Thôi, chúng ta còn việc khác phải làm, nếu có chuyện gì thật thì Cao Nhị Phu sẽ nhắn tin thôi."
Cô lúc này đúng là không có thời gian.
Việc đầu tiên khi về nhà là lập kế hoạch cho những việc sắp tới.
Vấn đề nguồn nước đã giải quyết, trang trại có thể tiếp tục đào giếng lấy nước, gần như có thể đi gieo cấy hoa màu rồi.
Đây là việc lớn phải bận rộn trong thời gian tới.
Nghĩ đến việc không lâu nữa sẽ được ăn lẩu mà mình mong nhớ, nước miếng cứ thế chảy ra.
Tiếp theo là những con rô bốt ở bãi rác, mười lăm con được cử đi làm việc ở trang trại, năm con ở lại bãi rác, còn lại đều đi dọn dẹp bãi rác Lương Thủy Thành.
Đó là chiến trường mới, chắc chắn có rất nhiều thứ tốt đang chờ được thu thập.
Có thời gian, cô còn phải đi tuân tra một vòng.
Tiếp theo là việc thăng cấp cho Chu Quảng Bình và anh chị cả, việc này cần Hoắc Đào ra tay, phải đợi khi có thời gian, mọi người sẽ họp lại một lần.
Vậy thì mở một chi nhánh ở Lương Thủy Thành, để ai phụ trách thì tốt hơn nhỉ?
Thẩm Quả Quả không chắc chắn, hỏi Hoắc Đào: "Anh thấy ai đi thì tốt hơn?"