Chương 609:
Chương 609:Chương 609:
Thức ăn hôm nay thịnh soạn chưa từng có, khoai tây hầm thịt, khoai tây thái lát xào khô, khoai tây thái sợi trộn, thịt thú ô kim xào hành, lòng lợn chiên, da thú ô kim chiên, xương ống hầm canh.
Đồ ăn vặt là đậu nành rang và cà chua đường trắng.
Quỷ Phục đang định đưa tay lấy thức ăn, bỗng nhớ ra điều gì, rụt tay lại gãi đầu, tự giác đi đến bồn rửa tay rửa tay bằng xà phòng.
Ông Chủ Lưu còn đặc biệt mang rượu đến, đây là rượu mà trước khi đến ông ta đã đi lấy trộm trong kho riêng của Tê Đông Phương.
Tề Đông Phương tức đến nỗi ria mép giật giật, oán trách: "Tổng cộng không có bao nhiêu, cha còn không nỡ uống, vậy mà con nỡ lấy hết đi à!"
Ông Chủ Lưu đã nói gì nhỉ?
Ồ, ông ta nói: "Thẩm Quả Quả nói rồi, đồ vật và sao tệ, chỉ khi dùng rồi mới thực sự thuộc về chúng ta, để ở đó chỉ sợ cuối cùng lại thuộc về ai không biết."
"Ồ, đúng rồi, chuyện Thẩm Quả Quả và Hoắc Đào đi Liên bang, Tề Vũ và Hầu Thạch đã nói với ông chưa?”
"Tôi sẽ cùng họ lên đường, ông chuyển cho tôi thêm ít sao tệ nữa."
"Có tiền thì việc gì cũng dễ."
Tê Đông Phương...
Tề Vũ bên cạnh trợn tròn mắt, lần đầu tiên thấy anh trai trước mặt cha mình đòi sao tệ, hóa ra có thể ngang nhiên như vậy sao?
Cậu ta lập tức ôm lấy cánh tay Tê Đông Phương: "Cha, con cũng muốn."
Biểu cảm đó như thể đang nói, mau nhả ra vài đồng tiền vàng, nhả ra vài đồng tiền vàng nào.
Tê Đông Phương thực sự sắp lên cơn đau tim rồi, cuối cùng, Ông Chủ Lưu mang theo rượu và sao tệ, tâm mãn ý túc đến.
"Quả Quả, lần này đi Liên bang, cô sắp xếp thế nào?"
"Chúng ta cùng lên đường, không vấn đề gì chứ?"
Tay Quỷ Phục đang ăn ngấu nghiến bỗng khựng lại, rồi tiếp tục ăn.
Thẩm Quả Quả buông đũa: "Lần này gọi mọi người đến, chính là vì chuyện này."
"Chú Dương, những ngày chúng con đi vắng, ngành sản xuất xà phòng và cửa hàng đồ ăn ở Phong Thổ Thành và Lương Thủy Thành, phải vất vả chú trông nom nhiều rồi."
"Quả Quả con nói gì vậy, đó là việc chú nên làm, con cứ yên tâm."
Dương Minh nghiêm túc đáp.
Thẩm Quả Quả lại bổ sung: "Tam thời chú đừng mở rộng, chỉ cần giữ vững là được, nếu thực sự gặp phải vấn đề khó giải quyết, thì cứ bỏ cửa hàng đi, chỉ cần người không sao là được."
"Bên Vương Cát con cũng đã nói rồi, sẽ không mở rộng bừa bãi, an toàn là trên hết."
Lời nói của cô khiến những người có mặt vô cùng cảm động.
Trong mắt Thẩm Quả Quả, con người mãi mãi quan trọng hơn sao tệ.
Cô quay sang Cao Nhị Phu: "Đội trưởng Cao, sự an toàn của trang trại và cửa hàng phải nhờ vào đội của anh rồi."
"Tôi đã đăng nhiệm vụ ở trung tâm chỉ huy, chiêu mộ các chiến sĩ mang cây cối về khi đi săn, anh cứ yên tâm mà trồng, có chết cũng không sao, không cần căng thẳng."
"Tôi sẽ chuyển khoản chỉ phí cần thiết cho anh."
Đây là trận chiến không có Thẩm Quả Quả, Cao Nhị Phu trong lòng không vững, chuyện lớn như vậy, Cao Nhị Phu không dám nhận lời.
Thẩm Quả Quả mỉm cười: "Yên tâm, không chỉ có đội của anh, đội trưởng Chu và anh trai tôi rất nhanh có thể xuất viện rồi."
"Mọi người có thể hỗ trợ lẫn nhau." "Hơn nữa, khóe miệng Thẩm Quả Quả cong lên: "anh và đội trưởng Chu, còn có anh trai tôi, đều có súng, không cần sợ."
"Vậy thì tốt, Quả Quả, tôi nhất định sẽ không phụ sự ủy thác của cô."
Cao Nhị Phu nâng ly rượu lên, uống cạn, đây chính là lời hứa.
Thẩm Quả Quả cũng nâng ly rượu lên uống một ngụm nhỏ, Hoắc Đào lặng lẽ gắp thức ăn cho cô.
"Vậy còn tôi thì sao? Quả Quả?" Mã Văn Tài chủ động hỏi.
"Lần này đi Liên bang, gồm có tôi và Hoắc Đào, chú Lưu và anh Mã, anh trai thứ hai của tôi, còn có Cụ Quất."
Cụ Quất, là biệt danh mà Thẩm Quả Quả đặt riêng cho Quỷ Phục.
Thực lực của Quỷ Phục là một ẩn số, mang ông ta theo chắc chắn không có vấn đề gì, hơn nữa ông ta có thể đến, chắc chắn là đã được thành chủ cho phép.