Chương 614:
Chương 614:Chương 614:
Đây là đến để phàn nàn và trút giận.
Cuối cùng phải mất một khoản tiên lớn, hứa sẽ mở rộng học đường, còn hứa sẽ giữ chức trợ lý Thành chủ cho Hầu Thạch, mới tiễn được hai người họ đi.
Tê Đông Phương thở dài, ném màn hình điều khiển sắp xếp công việc sang một bên.
Phong Thổ Thành có mười vạn người, chỉ có vài người rời đi mà thôi, hơn nữa cũng không phải là không quay lại, nhưng ông ta lại cảm thấy thành phố này đột nhiên trống rỗng.
Nghĩ một lúc, dứt khoát phá lệ, cho toàn bộ nhân viên chính quy nghỉ ba ngày.
Dù sao thì cũng có nhiều việc do rô bốt làm.
Nhân viên chính quy không có khái niệm nghỉ lễ, dù sao thì so với người bình thường và thợ săn dị thú, có được một công việc ổn định, đàng hoàng và an toàn, đã phải tạ ơn trời đất rồi.
Còn dám đòi nghỉ lễ sao?
Kỳ nghỉ đột ngột này, lại còn nghỉ liền một mạch ba ngày.
Lúc đầu mọi người vui mừng, sau đó lại hoảng sợ, Phong Thổ Thành làm sao vậy? Thành chủ không phải là muốn bỏ trốn chứ?
Sau một ngày lo lắng sợ hãi, phát hiện không có chuyện gì xảy ra.
Nhân viên chính quy bắt đầu kéo gia đình ra phố tiêu tiền, những người quyền quý cũng đi theo tiêu tiên, nhất thời Phong Thổ Thành trở nên vô cùng náo nhiệt.
Sau đó, Thủy đại nhân nói với Tê Đông Phương, chỉ trong ba ngày, thuế thu vào của toàn thành đã tăng không ít.
Điều này đã mở ra một cánh cửa thế giới mới cho Tê Đông Phương.
Đúng vậy! Căn cứ phát sao tệ cho nhân viên chính quy, những người quyền quý kiếm sao tệ từ Phong Thổ Thành, có kỳ nghỉ, họ đi tiêu tiền, thành phố sẽ thu thêm một khoản thuế.
Trên đời này còn có chuyện gì tuyệt vời hơn thế nữa không?
Do đó, Phong Thổ Thành trở thành căn cứ an toàn đầu tiên trong vùng này có nhân viên chính quy được nghỉ lễ.
Cứ Mỗi ba mươi ngày sẽ nghỉ ba ngày.
Nhân viên chính quy của các căn cứ khác gần như đều ghen tị, nhưng sự ghen tị này chỉ có thể giấu trong lòng, miệng thì phải cứng rắn.
Dù sao thì họ cũng không thấy báo cáo thuế.
"Phong Thổ Thành làm như vậy, chỉ khiến cho khoảng cách giữa người bình thường và người quyền quý ngày càng lớn, căn cứ sẽ càng bất ổn."
"Cũng không biết nghỉ ba ngày đó có thể làm gì? Còn phải trả lương, thật lãng phí! Không bằng để họ đi làm cho tốt."
"Căn cứ của chúng ta vẫn là tốt nhất, không bày ra những thứ rườm rà này."
Các căn cứ khác không hiểu.
Cho đến khi sau này Tề Đông Phương dùng phần thuế tăng thêm này để liên tục mở rộng thành trì, bộ xương Ô Khuyển ở cổng Nam cứ cách vài tháng lại được chuyển ra xa một đoạn đường.
Nhà cửa ở phía Nam thành phố cứ cách vài tháng lại tăng thêm vài dãy.
Cơ sở vật chất công cộng của Phong Thổ Thành ngày càng hoàn thiện, khi những thay đổi này được các căn cứ khác đưa ra bàn luận, những người đó mới phản ứng lại.
Họ chỉ biết mắng Tề Đông Phương là kẻ đê tiện.
Tất nhiên, đó là chuyện sau này.
Bây giờ, đội của Thẩm Quả Quả gặp phải một vấn đề lớn hơn.
Bởi vì Cao Nhị Phu nhắn tin cho cô, nói rằng con cá vảy đá đực ở cổng trang trại đã biến mất. Hoắc Đào còn nghĩ rằng: "Có phải nó ra ngoài tìm đồ ăn không?"
Thẩm Quả Quả lắc đầu: "Chúng ở cổng trang trại đã béo lên mấy vòng, ăn uống không lo, không có nơi nào thoải mái hơn."
Mã Văn Tài thì nhìn vê phía sau.
"Đừng tìm nữa, nhìn kìa."
Mọi người cũng quay đầu lại, thấy một quả cầu đất lớn lăn về phía bọn họ.
Thẩm Quả Quả lập tức ra lệnh, toàn bộ rô-bốt đứng im tại chỗ, tránh gây thương tích.
Quả nhiên, quả cầu đất lăn đến, dừng lại cách đội vài mét.
Thò ra cái đầu nhọn hoắt, thè lưỡi ra liếm vài cái, như thể đang suy nghĩ, lát nữa sẽ liếm ai.
Mọi người:...
Thẩm Quả Quả tiến lên một bước, giơ tay vỗ nhẹ vào bụng mềm của con cá vảy đá, cô ngẩng đầu lên nói qua bộ đồ bảo hộ.