Chương 672:
Chương 672:Chương 672:
"Tại sao nó nhắm mắt?"
"Có phải là không muốn nhìn nơi này không?"
"Ờ... không nghiêm trọng đến vậy đâu, đây là tượng Phật, có loại mở mắt có loại nhắm mắt."
Thẩm Quả Quả cũng không hiểu nhiều lắm.
"Đi thôi," nhìn trời sắp tối, Thẩm Quả Quả quay người rời đi.
Meo-
Hử?
Thẩm Quả Quả sửng sốt, nghe nhầm sao?
Nhìn thấy tượng Phật nửa vỡ, trong lòng Thẩm Quả Quả không hiểu sao lại nghĩ đến bức bình phong màu đen trong nhà mình.
Những lỗ thủng trên đó đều là đếm số lần cô giết người.
Không khỏi cảm thán một câu, con người quả nhiên là sản phẩm của môi trường.
Lúc đầu cô vì muốn sống sót, trực tiếp hoặc gián tiếp giết mấy người, trong lòng vẫn luôn không vượt qua được.
Nhưng bây giờ, giết người đã không còn tính từng người nữa, đều là giết cả đội.
Trong lòng không hề gợn sóng.
Đợi lúc trở về thì phải tháo bức bình phong đó xuống thôi!
Đang nghĩ thì nghe thấy tiếng mèo kêu quen thuộc nhưng xa xôi, Thẩm Quả Quả bỗng giật mình.
Đây là cái gì thế?
Mèo?
Hoắc Đào che chở Thẩm Quả Quả quay lại tìm kiếm, quả nhiên ở một góc thành phố đổ nát không xa tượng Phật, anh nhìn thấy một con thú nhỏ.
Bằng cỡ cánh tay, gây gò, màu xám xịt.
"Đây là cái gì?"
Trong nhận thức của Hoắc Đào, chưa từng thấy con dị thú nào như vậy.
Thẩm Quả Quả hít một hơi thật sâu, nhẹ giọng nói: "Đây là mèo."
"Mèo? Mèo nhảy?"
Mèo nhảy là con thỏ ở kiếp trước của Thẩm Quả Quả.
Còn con vật nhỏ này hoàn toàn không liên quan đến mèo nhảy.
Đây là một con mèo nhỏ hoàn chỉnh, không biến dị, giống hệt như kiếp trước.
Quen với việc mọi thứ đều biến dị, đột nhiên xuất hiện một con vật không biến dị, Thẩm Quả Quả thấy có chút bất ngờ.
Nhưng vì cẩn thận, cô không trực tiếp tiến lên, ở thế giới phế tích, mọi chuyện đều có thể xảy ra, mạng người chỉ có một, bất cứ lúc nào cũng không thể chủ quan.
"WALL-E, bắt nó lại đây."
[Tít, vâng chị. |
Meo meo meo.
Con vật nhỏ màu xám xịt không tránh được cánh tay máy của WALL-E, bị WALL-E bắt trong tay vẫn còn giương nanh múa vuốt muốn phản kháng.
Meo meo meo kêu không ngừng.
Thẩm Quả Quả quan sát kỹ, móng vuốt không biến dị, đồng tử vì sợ hãi mà thành một đường thẳng đứng, tai cũng bình thường, đuôi cũng bình thường.
Con mèo nhỏ trông giống một con mèo trưởng thành bình thường, chỉ là quá gầy, lông trên người từng mảng từng mảng trọc.
Hoắc Đào cau mày, nhỏ như vậy sao có thể sống sót?
"Tìm thêm xem, có đồng loại không?" Bình thường, mèo không biến dị có tuổi thọ hạn chế, lúc này còn sống, có lẽ gần đây có đồng loại.
WALL-E đưa con mèo nhỏ cho Hoắc Đào, dẫn theo hội anh em rô bốt của nó nghiêm túc tìm một vòng.
[Tít, chị]
Rất nhanh, WALL-E ôm theo một con mèo lớn hơn đã chết xuất hiện.
Vừa nhìn thấy xác con mèo, con mèo nhỏ càng giãy giụa dữ dội hơn.
"Nuôi không?" Hoắc Đào nhìn con vật nhỏ, thực sự lo lắng, sợ rằng nó rất khó sống sót.
"Mang theo đi,' Thẩm Quả Quả cách lớp quần áo bảo hộ, đặt con mèo nhỏ vào trong lòng, còn xác con mèo lớn, để WALL-E tìm chỗ chôn.
Con mèo nhỏ thực sự quá yếu, kêu một lúc rồi thôi.
Lúc về đến trại đã cuộn tròn trong lòng Thẩm Quả Quả ngủ mất.
"Ôi, đây là con thú gì thế?"
Hầu Thạch đưa tay ra, cẩn thận chọc một cái, nếu không phải vì lồng ngực con mèo nhỏ phập phồng yếu ớt, thì cậu ta suýt nữa tưởng con vật nhỏ này đã chết.
Cá Vảy Đá từ từ bò lại, thè lưỡi liếm con mèo nhỏ mấy cái.
Con mèo nhỏ kêu meo meo tỉnh dậy.
"WALL-E, lấy ít nước ấm đến đây." Thẩm Quả Quả ra lệnh.
Rất nhanh, WALL-E đã mang đến một chậu nước ấm, Thẩm Quả Quả trước tiên đặt con mèo nhỏ bên cạnh chậu, con vật nhỏ uống mấy ngụm nước.
Thẩm Quả Quả lại bẻ một miếng thịt khô nhỏ ngâm nước cho nó ăn.
Không lâu sau, bụng con vật nhỏ đã căng phồng lên.
"Không được ăn nữa."
Thẩm Quả Quả nhấc nó lên, làm ướt khăn lau cho nó mấy lần, mới coi như sạch sẽ.