Xuyên Đến Hậu Tận Thế, Ta Nhặt Rác, Trồng Trọt Cứu Nhân Loại (Dịch Full)

Chương 692 - Chương 692:

Chương 692: Chương 692:Chương 692:

"Số sao tệ này của anh là để cứu mạng đấy."

Người đàn ông trông giống chiến sĩ cúi mắt, sau đó giơ tay, nói với người máy: "Đặt cược tất cả."

Nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người, Thẩm Quả Quả khựng lại, người đàn ông trông giống chiến sĩ nắm chặt tay.

"Đi thôi."

Thẩm Quả Quả khoác tay Hoắc Đào, dẫn theo WALL-E, rời khỏi bàn này, đi xem một vòng các bàn khác nhưng cô không chơi nữa.

Cũng không quan tâm đến kết quả của người đàn ông trông giống chiến sĩ kia.

Rời khỏi Hồng Nguyệt Lâu, lấy lại khẩu súng của mình, hai người không nói gì, trực tiếp về sân khách sạn.

Vừa vào cửa, Thẩm Nhị Hoa đã chạy ra đón.

Thẩm Quả Quả giơ ngón tay ra hiệu anh ta đừng nói gì trước.

Sau đó đưa khẩu súng cho WALL-E: "Có vẻ như căn cứ liên bang này khá an toàn, mang súng theo cũng chỉ vướng víu, cất đi."

[Ting, vâng. ]

Súng của Thẩm Quả Quả, Hoắc Đào và WALL-E đều được cất vào một chiếc hộp sắt, sau đó WALL-E lại nhét vào chiếc rương sắt lớn trong sân.

Thẩm Nhị Hoa nhìn mà không hiểu gì.

Có người máy rót nước nóng cho họ, đưa cho Thẩm Quả Quả.

Thẩm Quả Quả kéo ghế ngồi xuống: "Ha, đúng là không có kẽ hở nào mà chui không lọt."

"Rốt cuộc là chuyện gì vậy?"

Thẩm Quả Quả vốn tưởng rằng hành động của họ khá tự nhiên, so với căn cứ liên bang rộng lớn như vậy, đội ngũ của cô quả thực quá nhỏ bé.

Chỉ không ngờ rằng vẫn bị người ta để mắt tới.

Khẩu súng đó của cô là chiến lợi phẩm trong lần đầu tiên cô và Hoắc Đào chiến đấu ở vùng hoang vu, lúc đó hai người rất trân trọng.

Cô đã khắc hai chữ viết tắt rất nhỏ ở vị trí không dễ thấy ở dưới báng súng, tqq và hđ.

Là chữ viết tắt tên của cô và Hoắc Đào.

Chỉ bằng nửa hạt gạo, chỉ khi cầm súng, ngón tay cái mới có thể sờ thấy chữ cái đó.

Vừa rời khỏi Hồng Nguyệt Lâu, khi cô và Hoắc Đào nhận súng, theo thói quen sờ một cái thì phát hiện có gì đó không ổn.

Đó không phải súng của hai người.

Súng hơi năng lượng mặt trời, rất nhiều lúc đều không có gì khác biệt, nhiều nhất là có người trang trí thêm một chút, hoặc có vết xước gì đó.

Súng của Thẩm Quả Quả và anh thì lại vừa mới vừa đơn giản, bị người ta đánh tráo dễ như trở bàn tay.

Ước chừng đối phương cũng không ngờ rằng, Thẩm Quả Quả lại khắc chữ ở vị trí không dễ thấy trên đó.

Tại sao lại có người vô duyên vô cớ đổi súng của cô?

Thẩm Nhị Hoa suy nghĩ mãi, chỉ có thể nghĩ ra một lý do: "Có phải là đổi cho hai đứa khẩu súng giả không?"

"Đến lúc mấu chết thì để hai đứa sập hố?"

Thẩm Quả Quả gật đầu: "Còn có khả năng lắp thêm thiết bị giám sát, định vị, nghe lén các loại."

Lần trước ở cuộc đại chiến hoang nguyên, cô đã thấy máy bay không người lái và vũ khí laser, cô nhận ra rằng thế giới phế tích cũng không hề phế như cô nghĩ. Càng đến gần liên bang, càng có nhiều thứ nằm ngoài nhận thức của cô.

"Ôi chao, vậy thì mau ném đi hoặc phá hủy đi."

Thẩm Nhị Hoa sốt ruột, bị người ta nghe lén thì còn ra thể thống gì nữa?

Thẩm Quả Quả lắc đầu: "Ít nhất thì bây giờ chúng ta đã biết là có vấn đề, tốt hơn nhiều so với trước đây cứ tưởng rằng mình có thể giấu được tung tích."

"Chờ Cụ Quất quay về rồi hãy xem khẩu súng thế nào."

Đang nói thì Quỷ Phục, Hầu Thạch và Ông Chủ Lưu đẩy cửa bước vào.

Người máy phía sau họ đeo đủ thứ đồ đạc lớn nhỏ trên người.

"Quả Quả, đi dạo kỹ càng rồi, tôi thấy đúng là căn cứ liên bang này tốt thật, nhiều đồ chơi kỳ lạ như vậy."

Hầu Thạch cầm lấy nước trà mà người máy chuẩn bị, uống một hơi cạn sạch.

"Đi dạo mệt như vậy, không biết sao mấy người phụ nữ lại thích đi dạo như thế."

Thẩm Quả Quả không để ý đến cậu ta, quay sang Quỷ Phục: "Cụ Quất, hôm nay chúng tôi đã đến Hồng Nguyệt Lâu."

Quỷ Phục trợn tròn mắt: "Hồng Nguyệt Lâu?"
Bình Luận (0)
Comment