Chương 716:
Chương 716:Chương 716:
Thể hiện hết sự thâm sâu của nhà họ Ngạo.
Ngạo Hổ ngồi phịch xuống, cầm lấy hai quả cầu sắt trên bàn, bắt đầu xoay trong tay.
"Cậu thấy thế nào?"
Ông ta đột nhiên nói một câu như vậy.
Tùy tùng ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh đối diện ông ta, cân nhắc rồi nói: "Đại nhân muốn để hai người kia làm vật tế thân sao?"
"Năm ngày, đủ để tầng lớp thượng lưu trên căn cứ truyền tai nhau, ở đây có một vị đầu bếp rất lợi hại."
"Hơn nữa, hai người kia sẽ cố gắng chứng minh thức ăn của mình không có vấn đề."
"Đại nhân yên tâm, đến lúc đó tôi tự có cách, chỉ cần hạ độc vào cả thức ăn lưu mẫu của họ."
Ngạo Hổ gật đầu hài lòng: "Vậy độc đã chuẩn bị xong chưa?"
"Vâng, tôi tìm được trong sách cổ, một loại thực vật chỉ có thể thấy ở hoang nguyên, tên là 'cây tên gỗ."
"Chất độc 'tên gỗ chiết xuất ra từ cây này thấm vào máu là chết ngay, chỉ cần một giọt, không quá hai phút là người ta sẽ chết, đã thử nghiệm rồi, không sai sót."
"Đại nhân yên tâm.”
Tùy tùng vừa nói vừa lấy ra một lọ thủy tỉnh từ trong túi áo, đặt lên bàn của Ngạo Hổ.
Ngạo Hổ cầm lên nghịch ngợm: "Cậu vất vả rồi, về nghỉ đi."
"Vâng, đại nhân."
Tùy tùng đứng dậy lui xuống. Ngạo Hổ suy nghĩ một chút, vặn nắp lọ thủy tinh, cầm lấy chiếc cốc thủy tinh trong suốt, nhỏ một giọt vào đó.
Không lâu sau, có một tiếng gõ cửa nhẹ nhàng bên ngoài thư phòng.
"Vào đi."
Một người phụ nữ xinh đẹp mặc một chiếc váy lụa mỏng tang, thân hình quyến rũ ẩn hiện, khuôn mặt thanh tú tươi cười tiến vào thư phòng.
Yểu điệu ngồi lên đùi Ngạo Hổ.
"Đại nhân."
"Hôm nay ngài vất vả rồi, lát nữa nghỉ ngơi sớm đi."
Vừa nói vừa cọ xát.
Ngạo Hổ đẩy cốc nước trên bàn: "Hôm nay em cũng vất vả rồi."
Người phụ nữ xinh đẹp rất vui mừng, được khẳng định như vậy, sau này địa vị của cô ta trong nhà họ Ngạo coi như vững chắc rồi.
Cô ta cầm cốc nước lên uống một ngụm, làm bộ định miệng đối miệng đút cho Ngạo Hổ.
Ngạo Hổ sờ nhẹ lên chiếc cổ mảnh khảnh của cô ta, vuốt ve, người đẹp nuốt luôn ngụm nước đó xuống.
"Đáng ghét."
Gặp phải ánh mắt đầy ẩn ý của Ngạo Hổ, cô ta định nói gì đó, đột nhiên lại cảm thấy bụng mình đau dữ dội.
Như thể có mười con dao đang khuấy đảo trong bụng vậy.
ÁI
Người phụ nữ đau đến toàn thân run rẩy, ngã thẳng xuống đất, khóe miệng rỉ máu, ánh mắt mang theo sự không cam lòng và khó hiểu.
"Đại... nhân..." "Tại sao?"
Ngạo Hổ đứng dậy, vuốt phẳng vạt áo.
"Cô sinh ra Ngạo Long, đó chính là phúc phận lớn nhất của cô."
"Ban đầu, nó có thể vui vẻ cả đời, có anh trai Ngạo Thanh ở phía trước gánh vác nhà họ Ngạo..."
"Cô không nên, không nên cấu kết với người khác, hại chết Ngạo Thanh."
"Bây giờ Ngạo Long là người thừa kế duy nhất của nhà họ Ngạo, nó không thể có một người mẹ như cô."
Người phụ nữ đầu tiên là sửng sốt, sau đó cười toe toét, máu tươi chảy ra từ giữa môi và răng.
"Thì ra là vậy thì ra là vậy nhưng mà đại nhân..."
Chỉ là những lời sau đó của cô ta không thể nói ra được nữa.
Cô ta muốn nói rằng, cái chết của Ngạo Thanh không liên quan đến cô ta.
Cô ta bị oan.
Đáng tiếc, không còn cơ hội để kêu oan nữa.
Ngạo Hổ tận mắt nhìn người phụ nữ của mình tắt thở, cầm lấy lọ thủy tinh nhỏ trên bàn, gật đầu hài lòng.
Liếc nhìn về phía tối tăm.
Một thanh niên mặc đồ tác chiến màu đen đột nhiên xuất hiện.
Khuôn mặt của thanh niên toàn là sẹo bỏng, chỉ có thể nhìn từ đôi mắt để nhận ra, trước khi bị thương, hẳn là có một bộ dạng khá khôi ngô.
Thanh niên cười khẩy một tiếng rồi lên tiếng, giọng khàn khàn khó nghe, giống như cánh cửa sắt bị gỉ.
"Đại nhân, đúng là không thể tin ai cả."
Ngạo Hổ quay về chỗ ngồi: "Ta có thể đi đến ngày hôm nay, người đáng tin không nhiều."
Ngay cả tùy tùng đi theo ông ta lâu như vậy, Ngạo Hổ cũng không thực sự tin tưởng, đối phương đưa thuốc độc, ông ta phải tận mắt nhìn thấy hiệu quả mới yên tâm.