Chương 777:
Chương 777:Chương 777:
Càng đến gần phương Đông, độ ẩm không khí càng lớn, ngược lại thực vật không còn nhiều, dị thú cũng trở nên rất ít thấy.
Hoắc Đào và Mã Văn Tài thay nhau làm tài xế, ngay cả chất dinh dưỡng cũng tranh thủ ăn trên xe.
Lần dừng xe tiếp theo, mọi người đã nhìn thấy biển trời xám xịt một màu.
Thẩm Quả Quả dựa vào kinh nghiệm, tìm thấy một cảng biển bỏ hoang.
Mã Văn Tài đỗ xe, mọi người xuống xe.
"Đây... đây là biển sao? Quá lớn rồi!" Hầu Thạch kinh ngạc đến mức há hốc mồm.
Nhìn thoáng qua, mênh mông vô bờ.
Thẩm Quả Quả kiếp trước đã từng thấy biển không ít, lúc này quan sát kỹ, tìm kiếm sự khác biệt.
Đây là một con đê bỏ hoang, con đê xây bằng xi măng và đá dựng sừng sững bên bờ, tận tụy làm nhiệm vụ bảo vệ.
"Quả Quả, cô không phải nói nước biển có màu xanh lam sao?"
Mã Văn Tài gãi đầu: "Nhìn thế này không giống lắm."
"Đúng vậy."
Thẩm Quả Quả vô cùng cảm thán.
Nước biển không chỉ không phải màu xanh lam, mà cũng không phải bất kỳ màu nào.
Là loại màu như trên tờ tiền một trăm tệ của kiếp trước, giống như mực đổi màu.
Sặc sỡ.
Theo từng đợt gió biển thổi qua, màu sắc không ngừng thay đổi.
"Nước này đáng sợ quá, còn uống được không?" "Quả Quả, chúng ta đến đây làm gì?" Hầu Thạch hỏi.
Thẩm Quả Quả đến đây, một là xem có tàu thuyền nào không, hai là xem tình hình nước biển.
Không có tàu thuyền nào, tình hình nước biển cũng không ổn lắm.
"Mọi người lên xe, chúng ta đi nơi khác tìm." Thẩm Quả Quả kéo cửa xe, đích thân làm tài xế.
Nơi đây không có căn cứ của con người, cũng ít dấu vết của dị thú.
Vẫn giữ nguyên trạng thái như thời kỳ đại biến động.
Hơn nữa nơi này không xa vụ nổ hạt nhân thời kỳ đại biến động, rất nhiều thứ ở đây đều bị phá hủy.
Thẩm Quả Quả chỉ có thể đi dọc theo con đường lúc có lúc không, thử vận may ở ven biển.
Đây là vịnh Bột Hải, nơi trọng yếu vê mặt quân sự, nếu may mắn, có lẽ có thể thu hoạch được một chút.
Quả nhiên, một giờ sau, cô nhìn thấy một cánh cổng sắt lớn méo mó, trên đó có viết mấy chữ lớn đã hoen gỉ.
"Văn phòng phòng thủ biển?"
"Có ý gì?" Hầu Thạch đọc thành tiếng: "Văn phòng thì tôi hiểu, phòng thủ biển thì không hiểu."
"Biển như thế này, chết lặng, còn phải phòng thủ cái gì?"
"Trước đây nước biển không phải như vậy, kẻ địch cũng không phải chỉ ở trên đất liền, phòng thủ biển chắc là quản lý mọi thứ...' Thẩm Quả Quả giải thích một câu.
Cô lái xe vào sân viện tối tăm đổ nát.
Nơi đây gió biển thổi mạnh, không có bất kỳ dấu hiệu nào của sự sống.
Sau khi mọi người xuống xe, Thẩm Quả Quả bảo rô-bốt đi dò đường trước.
Tòa nhà văn phòng màu trắng đã sụp đổ thành đống đổ nát từ lâu. Thép và bê tông cốt thép cũng bị thời gian và gió biển xói mòn, do nhiều năm không có con người đến đây nên nhiều thứ vẫn giữ nguyên trạng thái bị phá hủy.
Thẩm Quả Quả nhìn thấy giá để xe đạp trơ trọi, đồ trang trí vỏ sò nằm rải rác ở góc, tảng đá có rất nhiều mẫu vỏ sò...
Sau khi rô-bốt dò xét trở về, xác nhận nơi này không có con người và dị thú.
Thẩm Quả Quả bảo mọi người tự xem.
Sau đó cô và Hoắc Đào, mang theo WALL-E đi về phía sau tòa nhà văn phòng.
Nói chung, phía trước là văn phòng, phía sau là bãi đậu xe là cách bố trí rất bình thường.
Nếu nơi này có tàu thuyền gì đó thì có lẽ cũng ở phía sau...
"Quả Quả, em xem."
Hoắc Đào chạm vào cô một cái.
Thẩm Quả Quả nhìn theo hướng Hoắc Đào chỉ, thấy hai hàng tàu cũng hoen gỉ nằm nghiêng ngả mắc cạn trong một hố sâu.
“Tuyệt quái"
Cô nhanh chân chạy tới.
Có vẻ như trước đây nơi này là một kênh đào nhân tạo.
Chuyên dùng để đỗ tàu thuyền của chính phủ, tàu quá lớn không vào được, nơi này chỉ đỗ những tàu vừa và nhỏ.
Chính là loại tàu mà ngư dân ra khơi đánh bắt gần bờ ở kiếp trước, không lớn không nhỏ, dễ điều khiển, rất phù hợp với nhu cầu của Thẩm Quả Quả.