Chương 787:
Chương 787:Chương 787:
Thấy Ba Táo, Khổng Quang lập tức vẫy tay: "Ba Táo, lại đây xem này, thế nào?"
"Đại nhân, tôi có chuyện quan trọng cần báo cáo."
"Ừ? Chuyện gì?"
"Là thế này..."
Ba Táo kể đơn giản sự việc, nhấn mạnh rằng ông ta sợ thuyền bị người khác cướp nên đã bỏ ra hai mươi triệu sao tệ để mua.
Khổng Quang ném cái xẻng sắt trong tay, không quan tâm đến cây cà chua nữa: “Thật không?”
"Họ đích thân nói, ở vịnh Bột Hải phía Bắc có rất nhiều thuyền?"
"Vâng, đại nhân, vấn đề là, những người này có thể thuận lợi ngược dòng từ biển lên, đến đây, tôi thấy họ sẽ không lừa dõi."
Ba Táo lặng lẽ chờ Khổng Quang đưa ra quyết định.
"Phong Thổ Thành, hình như đã nghe ở đâu rồi..."
Một lúc lâu sau, Khổng Quang vỗ đùi: "Ha, tôi nói sao nghe quen quen, hóa ra là họ."
"Đại nhân biết họ?"
"Phe đứng đầu trong cuộc đại chiến vùng hoang vu lần này, chính là Phong Thổ Thành, xem ra Phong Thổ Thành này sau khi giành được vị trí đầu tiên quả nhiên đã phát triển."
"Việc này anh làm tốt lắm, chẳng phải chỉ là hai mươi triệu sao tệ thôi sao, dâng thuyền lên, tôi sẽ lái thử một chút."
"Bồi thường cho anh thêm ba nghìn vạn sao tệ."
"Cảm ơn đại nhân." Ba Táo vui mừng khôn xiết.
"Nhưng chuyện vịnh Bột Hải có thuyền, trước tiên đừng nói ra ngoài." "Vâng nhưng mà đại nhân, họ đưa ra một yêu cầu." Ba Táo thấy thời cơ đã chín muôồi: "Họ nói hy vọng dị thú của họ được vào thành cùng."
"Là một con cá vảy đá, trông khá ngoan ngoãn."
Ba Táo nhặt cái xẻng sắt nhỏ trên mặt đất, cung kính đưa cho Khổng Quang.
"Căn cứ cũng không phải chưa từng có dị thú vào, vì con thuyền đó, có thể đồng ý với họ nhưng nếu cá vảy đá làm hại người thì bắn chết tại chỗ."
"Vâng, đại nhân."
Sau khi Ba Táo rời đi, Khổng Quang suy nghĩ một lúc, rồi đi về phía nhà cấp trên của mình.
Không giống với các căn cứ khác, tâng lãnh đạo của căn cứ Tiền Hàng luôn là một khối sắt.
Mọi người có một số mâu thuẫn nhưng đều hiểu rằng, chỉ khi căn cứ tốt, địa vị của họ mới luôn vững chắc.
Các căn cứ khác ít nhiều đều có tình trạng thành chủ bị các thế gia khống chế nhưng căn cứ Tiền Hàng thì không.
Điều này phải kể đến công lao của thành chủ căn cứ Tiền Hàng, thành chủ có thủ đoạn rất cao minh.
Trong trăm năm qua, chỉ cần có thế gia nào muốn thay đổi thành chủ thì sẽ bị thành chủ phân đi, vẽ cho đối phương một vòng tròn trên vùng hoang vu, tìm cách để thế gia đó tự phát triển bên ngoài.
Mục đích chính là mắt không thấy, tim không phiền.
Trong số các thế gia được phân đến vùng hoang vu để phát triển độc lập thì nhà họ Lâm là người thể hiện tốt nhất.
Căn cứ của nhà họ Lâm không lớn nhưng những năm gần đây phát triển rất tốt, đã lọt vào tâm ngắm của thành chủ.
Những năm gần đây, không hiểu sao nhà họ Lâm lại có nhiều động thái nhỏ, tin tức về con thuyền, nhất định phải báo cho cấp trên, rồi báo cho thành chủ, tuyệt đối không thể để nhà họ Lâm giành được lợi thế.
Dù sao thì thành chủ cũng đã từng nói một câu cổ ngữ: "Đê ngàn dặm, vỡ vì tổ kiến."...
Ba Táo đến cổng thành, vừa đi vừa nói: "Đã để mọi người chờ lâu rồi."
"Theo quy định, không được phép mang dị thú vào thành nhưng sau khi tôi nỗ lực đấu tranh thì con cá vảy đá của các anh có thể vào."
"Nhưng tuyệt đối không được làm hại người, nếu làm hại người thì sẽ bị bắn chết ngay lập tức."
"Xe của các anh cũng không được vào thành, chỉ có thể đỗ ở cổng thành nhưng yên tâm, sẽ có người trông coi cẩn thận."
"Được, cảm ơn đội trưởng Ba Táo." Thẩm Quả Quả mỉm cười gật đầu.
Có một đội trưởng mở đường, đội của Thẩm Quả Quả vào thành rất thuận lợi, đi một con đường dành cho VỊP.
"Đội trưởng Ba Táo, cảm ơn anh đã đưa chúng tôi vào thành, tiếp theo..."
Thẩm Quả Quả dừng lời, Ba Táo lập tức cười xoa đầu: "Không có gì, vừa hay tôi còn có việc khác, xin phép cáo từ trước, sau này có việc gì cần giúp đỡ, có thể liên lạc với tôi."