Xuyên Đến Hậu Tận Thế, Ta Nhặt Rác, Trồng Trọt Cứu Nhân Loại (Dịch Full)

Chương 795 - Chương 795:

Chương 795: Chương 795:Chương 795:

"Chậc, đi nhanh đi, cẩn thận bị đánh." Thẩm Quả Quả đuổi người đi.

Còn hiến thân... Nếu hiến thì cũng là... Mã Văn Tài đi...

Hahaha.

Thẩm Quả Quả bị suy nghĩ của mình chọc cười.

Ba Táo hẹn gặp ở một tiệm trà.

Đúng vậy, ở căn cứ Tiền Hàng, lại có một nơi như tiệm trà, hơi giống tiệm trà sữa kiếp trước.

Một cửa hàng, bày một số bàn ghế kim loại.

Ba Táo khoanh tay chờ ở dưới lầu, Thẩm Quả Quả có hơi sửng sốt, xem ra, hôm nay muốn gặp cô, có người chức vụ còn cao hơn Ba Táo.

"Đội trưởng Ba Táo, xin lỗi đã để anh chờ lâu rồi."

"He he, không có, mời lên đây." Ba Táo thu lại vẻ ngạo mạn: "Con tàu hôm qua... cấp trên của tôi sau khi biết được, rất hứng thú với vịnh Bột Hải mà các người đã nói tới."

Thẩm Quả Quả gật đầu, theo lên lầu.

"Đội trưởng Ba Táo, anh đã được phân phối đối tượng chưa?"

Thẩm Quả Quả như vô tình hỏi.

Ba Táo cười hì hì: "Có chứ."

"Vậy anh có con chưa?”

Ba Táo lắc đầu: "Chưa, nhưng không sao, trong đội chúng tôi rất nhiều người không có con, tôi không vội."

"Ba Táo đại nhân không vội, vậy vợ anh có vội không?”

"Hẳn là... không vội..." Ba Táo hơi không chắc chắn.

Thẩm Quả Quả hiểu đại khái, Ba Táo là đội trưởng đội tuần tra trị an, ở căn cứ Tiền Hàng thì cũng chỉ là tầng lớp trung lưu.

Còn bà bầu hôm qua mượn đàn ông của cô, nhìn là biết là thế gia hoặc tâng lớp tinh anh.

Như vậy chứng tỏ, chuyện mượn đàn ông này chủ yếu xảy ra trong giới thượng lưu.

Quả nhiên, người có tiền đều thích chơi trội.

Còn người nghèo, ở đâu cũng vậy.

Lên tâng ba vào một phòng trà, nơi đây toàn bộ nội thất đều là đồ gõ.

Là loại Thẩm Quả Quả chỉ thấy trong thư phòng của thành chủ Hồng Thanh Thiết ở căn cứ Liên bang, vậy mà ở đây ngược lại một phòng trà lại có thể bày trí xa xỉ như vậy.

Bên trong đã ngồi một người đàn ông có vẻ mặt kiêu ngạo, còn có một ông già tóc nửa bạc, Ba Táo giới thiệu: "Đại nhân, vị này là Bách Hương và đội trưởng Hoắc."

"Đây là cấp trên của tôi, đại nhân Khổng và đại nhân Lâm."

Hai bên hơi cúi chào.

Khổng Quang chỉ vào chỗ ngồi đối diện: "Mời ngồi."

Thẩm Quả Quả âm thầm quan sát, mặc dù đại nhân Khổng ngồi ở giữa nhưng ông ta lại là người chủ động rót trà, mỗi lần đều là đại nhân Lâm bên cạnh đưa tách trà, ông ta mới uống trà.

Cho nên, người thực sự làm chủ cuộc gặp mặt hôm nay, chính là vị đại nhân Lâm trầm mặc này.

Khổng Quang nhìn hai người đang rất bình tĩnh trước mặt, còn có con rô-bốt kỳ lạ kia.

Trong lòng ông ta hơi không thoải mái, tại sao người ta lại có thể tìm được nơi như vịnh Bột Hải chứ? "Các vị nếm thử xem, loại trà này, chỉ có căn cứ Tiền Hàng mới có."

Nước trà màu xanh nhạt rót vào tách nhỏ, Khổng Quang đẩy tách trà đến trước mặt Thẩm Quả Quả và Hoắc Đào.

Thẩm Quả Quả cầm tách trà lên ngửi, từ từ mở miệng: "Trà xanh."

"Quả thực hiếm có."

Không cần nói cũng biết, đây chắc chắn là trà trước đại biến động, may mắn được bảo quản đến bây giờ.

Vùng Hàng Châu này, trà xanh là đặc sản nổi tiếng nhất.

Hơn nữa nhìn màu sắc thì biết, trong ấm trà kia, chỉ pha khoảng hai ba lá trà.

Khổng Quang và Lâm Cát Xương đều sửng sốt, vốn nghĩ đối phương đến từ Phong Thổ Thành, chắc chắn chưa từng thấy thứ cao cấp như trà.

Muốn ra vẻ thị uy, không ngờ lại thất bại.

Khổng Quang khẽ ho một tiếng: "Không ngờ hai vị cũng nghiên cứu vê trà."

Thẩm Quả Quả thì đi thẳng vào vấn đề, nắm quyền chủ động của cuộc nói chuyện: "Nghe đội trưởng Ba Táo nói, đại nhân rất hứng thú với con tàu ở vịnh Bột Hải?"

Khổng Quang lúc này cũng hiểu, vòng vo với hai người này không có tác dụng.

Cũng có thể sẽ phản tác dụng, nên ông ta dứt khoát cũng đi thẳng vào vấn đề.

"Đúng vậy, tôi muốn mua toàn bộ thông tin về vịnh Bột Hải này, các người đưa giá đi, chỉ được bán cho tôi."
Bình Luận (0)
Comment