Xuyên Đến Hậu Tận Thế, Ta Nhặt Rác, Trồng Trọt Cứu Nhân Loại (Dịch Full)

Chương 826 - Chương 826:

Chương 826: Chương 826:Chương 826:

Thẩm Quả Quả dùng sức dẫm mạnh xuống đất: "Mọi người cẩn thận một chút, không biết bên dưới mặt đất ở đây có phải là thạch nhũ không."

"Đừng cùng nhau dẫm vào một chỗ, tránh sụp xuống."

"Được."

Mọi người tản ra, tiến vê hướng Hoắc Đào chỉ.

Đi một lúc lâu, trong hoàn cảnh như vậy, rất dễ mất phương hướng và cảm giác về thời gian.

Nếu không có vòng tay tính giờ, mọi người đều quên mất thời gian rồi.

"Sắp tới rồi."

Rất nhanh, trước mắt mọi người sáng lên, còn có một mảng xanh.

"Cái gì vậy?" Mã Văn Tài dụi dụi mắt: "Chúng ta không phải đang ở trong hang sao? Sao lại có ánh sáng?”

Thẩm Quả Quả cũng ngây người.

Đúng vậy, là ánh sáng.

Không phải loại ánh sáng của thế giới phế tích ban ngày, mà là ánh nắng mặt trời thực sự.

Thẩm Quả Quả hoàn hồn, nhìn xung quanh, xác định không phải ảo ảnh hay ánh sáng phản chiếu gì cả.

Ánh nắng mặt trời có diện tích khoảng ba mươi mét vuông, bên dưới xanh mướt không biết là thứ gì.

"Mọi người cẩn thận một chút."

Thẩm Quả Quả nắm tay Hoắc Đào, từng bước một đi về phía ánh sáng.

Cô giơ tay chạm vào mảng sáng đó. Ánh sáng đã mất từ lâu, ánh sáng thực sự.

Những người khác đi theo, vây thành một vòng, cũng học theo cô, chạm vào thứ ánh sáng hư vô đó.

WALL-E cũng giơ cánh tay máy lên.

Mèo Nhỏ cũng giơ một cái chân ra.

"Quả Quả, ấm quá." Hầu Thạch lên tiếng trước, phá vỡ sự tĩnh lặng này.

Thẩm Quả Quả ngẩng đầu lên, cô muốn xem thử ánh sáng đó từ đâu đến.

Tiếp đó, cô nhìn thấy trên đỉnh đầu là một cái lỗ lớn, từ cửa hang có thể nhìn thấy một mảnh trời xanh, mặc dù không nhìn thấy mặt trời nhưng ánh sáng này sẽ không lừa người.

Trời xanhl

Còn có cả ánh nắng mặt trời!

"Không phải, Quả Quả, đây là cửa hang hay là trân hang hay là gì vậy?"

Thẩm Quả Quả im lặng tròn một phút, nhẹ giọng nói: "Đó là bầu trời."

"Hả?"

"Bầu trời? Bầu trời không phải là màu xám sao? Nếu không thì cũng phải là màu vàng chứt Sao lại là màu xanh?”

Thẩm Quả Quả giơ tay che mắt, che đi mảng sáng đó: "Bầu trời, vốn dĩ là màu xanh.”

Cúi đầu nhìn lại, thứ màu xanh mướt kia, là một ruộng lúa.

Những hạt lúa nặng trĩu, đang đè cong cả cây lúa.

"Tại sao?" Cô nhẹ giọng hỏi, tự lẩm bẩm.

Tiếp đó, ánh mắt trở nên kiên định.

Lại ngẩng đầu nhìn về phía cửa hang trên đỉnh đầu, cao khoảng mười mét.

"Hoắc Đào, độ cao này anh có thể đưa em lên không?" "Được."

"Vậy, tôi và Hoắc Đào lên xem, mọi người cứ ở đây chờ, không được đi đâu, không được cử động, biết chưa?"

"Được."

Thẩm Quả Quả nằm sấp trên lưng Hoắc Đào.

Hoắc Đào lùi lại mười mấy bước, chạy đà, nhảy lên, thể lực của chiến sĩ cao cấp được phát huy tối đa.

Nhảy thẳng lên cửa hang.

"Đẹp trai quái"

Hầu Thạch không khỏi cảm thán.

Đến cửa hang, Thẩm Quả Quả mới phát hiện mình đang ở trong một thung lũng sâu.

Xung quanh là núi non trùng điệp.

Hầu hết các đỉnh núi đều trọc, chỉ có đỉnh núi mà cô đang đứng còn có chút xanh tươi.

Hơn nữa nhiệt độ không khí cũng giảm đi rõ rệt.

Theo nguồn sáng ngẩng đầu nhìn lên, cô mới phát hiện ra rằng bầu trời xung quanh có màu xám ở các mức độ khác nhau, sau đó càng vê gần tâm thì màu xám càng nhạt, lớp mây ô nhiễm dày đặc bị làm loãng.

Cho đến khi biến thành một màu xanh tỉnh khiết.

Khu vực tròn tròn, giống như trò chơi ghép hình thế giới bị lỗi vậy.

Hoắc Đào cũng tham lam nhìn bầu trời xanh này: "Quả Quả, em nói đúng, bầu trời xanh thực sự rất đẹp."

"Vấn đề là, nó được hình thành như thế nào?"

Thẩm Quả Quả liếc nhìn thời gian, bốn giờ chiều. Giơ tay nắm một nắm đất trên mặt đất, nghiền nát trong lòng bàn tay.

"Đúng vậy, đất nhiễm xạ trong hộp, hẳn là đất lấy mẫu ở gần đây."

"Nơi này, có lẽ chính là vị trí Vùng đất sạch mà căn cứ Tiền Hàng và căn cứ Liên bang đang tìm kiếm."

Không ngờ địa điểm mà mọi người khổ sở tìm kiếm lại ở đây.
Bình Luận (0)
Comment