Chương 829:
Chương 829:Chương 829:
Trong bóng tối, từng cái mông trắng nõn khá thu hút ánh nhìn.
Những người bị ném xuống nước thực sự muốn chết.
Đánh thì không đánh lại, phản kháng thì chắc chắn sẽ chết.
Hơn nữa tay chân của họ cũng không bị trói, chỉ là không mặc quần áo, mặc dù mất mặt nhưng không đến mức mất mạng.
Tóm lại, lần này mất mặt quá lớn.
Thẩm Quả Quả rất hài lòng, cô tin rằng những người này sẽ không đuổi theo nữa.
Tiếp theo, cô nhìn vào quần áo của những người đó.
Đây đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh.
"Được rồi, mọi người hành động đi, tôi nghĩ ra cách rồi."
"Ồ, đúng rồi, WALL-E à, sắp xếp hai anh em canh trên cầu, đảm bảo những người đó đều trôi đi cho chị."
"Nếu có ai lén quay lại, giết luôn."
[Ting, vâng, chị. |
Trại sáng đèn, ngoài Hoắc Đào cần tuần tra cảnh giới, tất cả mọi người đều ngồi xếp bằng trên đất thành một vòng tròn.
Ngạo Bạch phụ trách xé quần áo, cố gắng giữ nguyên những mảnh lớn.
Hầu Thạch phụ trách cắt phần còn lại thành những dải vải.
Mã Văn Tài giơ ngón tay, phụ trách đan ba dải vải thành dây thừng.
WALL-E phụ trách quấn dây thừng vào một ống thép.
Quỷ Phục phụ trách theo yêu cầu của Thẩm Quả Quả, uốn những sợi thép mỏng thành hình dạng cô muốn.
Còn có vài rô-bốt giúp Thẩm Quả Quả và Hồng Nguyệt xỏ kim, luồn chỉ. Thẩm Quả Quả và Hồng Nguyệt khâu những mảnh vải nguyên thành một hình dạng túi lớn.
Hầu Thạch nhìn một cái, im lặng suy nghĩ: "Quả Quả, cô định nhét cả xe lẫn người chúng ta vào trong túi à?”
Thẩm Quả Quả không ngẩng đầu lên đáp: "Cậu có muốn lên trời không?"
Hả?
Đâu óc Hầu Thạch lập tức tưởng tượng ra cảnh tượng đó, đột nhiên phấn khích.
"Quả Quả, là để tôi lên trời ngắm bầu trời xanh sao? Tôi muốn!!!"
"Cậu đúng là có não, ngày nào cũng tưởng tượng." Ngạo Bạch cười khẩy cậu ta mấy tiếng.
Thẩm Quả Quả tìm một cái thùng có kích thước phù hợp, lại bảo Quỷ Phục đóng mấy cái lỗ trên đó, luôn dây thép vào, làm thành một cái thùng xách vô cùng chắc chắn dù nhìn từ hướng nào.
Lại nhét những mảnh vải thừa còn lại vào đáy thùng.
Mọi người đều không biết Thẩm Quả Quả định làm gì, làm xong tất cả những việc này thì trời sắp sáng rồi.
Thẩm Quả Quả đứng dậy, vươn vai một cái thật dài: "Được rồi, mọi người tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, chúng ta còn bốn tiếng nữa."
Cô định dành vài ngày để thám hiểm nơi này.
Nhưng không thể lãng phí thời gian vào công đoạn này, hơn nữa cái miệng hang giữa lòng sông mà Hoắc Đào rơi vào quá lớn, quá dễ thấy.
Cô không có cách nào để che giấu.
Mặc dù nơi này ít người lui tới nhưng không thể trông chờ vào may mắn, lỡ có người đi ngang qua thì sao?
Lỡ họ phát hiện ra thế giới bên dưới thì phải làm sao?
Hơn nữa trước khi tìm ra nguyên nhân tại sao nơi đó có bầu trời xanh, thế giới đó vẫn chưa thể bị phá hủy...
Tóm lại là, bây giờ vừa phải nhanh, vừa phải chắc.
Thật là khó xử...
Thẩm Quả Quả mơ màng ngủ thiếp đi, trong mơ màng cảm thấy bên cạnh ấm áp, cô biết, đó là Hoắc Đào đã về nằm bên cạnh cô.
Cô lập tức áp sát vào, như một con gấu, tứ chi quấn chặt lấy Hoắc Đào.
Cảm nhận được mùi hương quen thuộc, cô ngủ yên tâm hơn.
Hoắc Đào đau lòng nhìn Quả Quả của mình.
Quả Quả gả cho anh, từ khu ổ chuột chuyển đến khu phố, mở cửa hàng đồ ăn và cửa hàng xà phòng, sau đó làm trang trại.
Cô vẫn luôn nhớ, phải tìm bầu trời xanh, mây trắng, trăng, sao cho anh xem nên mới liều mạng như vậy sao?
Trong lòng anh tràn đầy cảm xúc.
Nằm nghiêng ôm Thẩm Quả Quả vào lòng.
Cả trại một mảnh yên tĩnh, chỉ có rô-bốt tuần tra đi lại không tiếng động.
Bốn tiếng trôi qua trong chớp mắt.
Sau khi Thẩm Quả Quả tỉnh dậy, trời đã sáng, cô kiểm tra lại những thứ mình đã làm, gật đầu hài lòng.
"Cho mọi người mười phút để rửa mặt, WALL-E, sắp xếp anh em dọn dẹp trại, nửa tiếng nữa chúng ta lên đường."
"Được!"
[Ting, vâng!