Chương 868:
Chương 868:Chương 868:
"Chúng ta mở một lớp đào tạo có thu phí, để Vương Tường và Vương Như làm giáo viên, đào tạo những người đó cách chế biến nguyên liệu, những người này sau khi về sẽ tự mở cửa hàng."
"A2"
Vương Cát là người đầu tiên không nhịn được: "Bà chủ... nếu vậy sẽ bị người khác học bí quyết mất."
Nếu như là ngày thường, anh ta có lẽ không dám bày tỏ sự ấm ức nhưng bây giờ đã uống rượu rồi.
Thẩm Quả Quả cười an ủi anh ta: 'Kĩ năng đầu bếp vốn đã có sẵn trong kỹ năng sống của mỗi người, chỉ là mọi người chưa được khai sáng thôi, đừng xem thường khả năng học tập của con người."
"Vậy sau khi chúng ta đào tạo họ, tại sao không để họ dùng biển hiệu của cửa hàng đồ ăn ngon Quả Quả? Phải để họ tự mở cửa hàng sao?"
Thẩm Quả Quả lắc đầu: "Chủ yếu là kiểm soát rủi ro, đồ ăn đưa vào miệng mà ăn ra vấn đề thì chính là đập vỡ biển hiệu của chúng ta."
Ồ ồ ồ thì ra là vậy, mọi người bừng tỉnh đại ngộ.
Cao minh thật!
"Cho nên, Vương Cát, sau khi về phiền anh nói với Vương Tường, Vương Như một tiếng."
"Còn về Vương Ý, cứ để cậu ấy tự do phát triển, như vậy cũng tốt." Cũng là người khuyết tật, Thẩm Quả Quả luôn khoan dung với Vương Ý hơn một chút.
"Bà chủ... Liệu chúng tôi có thể làm tốt không?"
Vương Cát chưa từng nghĩ đến cuộc sống như vậy.
Mình có thể thống quản bốn cửa hàng sao? Hơn nữa còn là cửa hàng đồ ăn ngon Quả Quả nổi tiếng kiếm tiền như nước? Anh em mình có thể làm giáo viên sao?
Ngay cả người em trai khuyết tật luôn bị mọi người ghét bỏ, cũng có thể trở thành đầu bếp được mọi người kính trọng sao?
Chỉ nghĩ thôi cũng muốn khóc rồi.
À không phải nghĩ, anh ta sẽ khóc luôn.
Vương Cát ôm lấy WALL-E bên cạnh, khóc thật to trong sân.
Thẩm Quả Quả ngẩng đầu nhìn bầu trời, dặn dò mọi người: "Sau này đừng ai nhắc lại chuyện này nhé."
Vâng vâng vâng, mọi người cười đáp.
Sự nghiệp làm xà phòng, được coi là sản nghiệp của Thẩm Quả Quả, của người nhà họ Thẩm và Dương Minh, ngoài việc kiếm tiền sao, Thẩm Quả Quả còn coi trọng hệ thống tình báo đó hơn.
Sự nghiệp mở cửa hàng thức ăn, hoàn toàn được coi là sản nghiệp của riêng Thẩm Quả Quả, là sở thích của cá nhân cô.
Vậy thì trang trại, chính là sản nghiệp của mọi người rồi.
Bao gồm cả Ông Chủ Lưu, Mã Văn Tài, Chu Quảng Bình, rất nhiều người đã đầu tư tiền vào đó.
Hơn nữa trang trại là thứ không thể sao chép ở nơi khác, chỉ cần thiết bị lọc bức xạ hạt nhân ở đây có hiệu quả thì nông sản sẽ phát triển tốt hơn.
Sẽ có nhiều thực phẩm để cung cấp cho thị trường hơn.
"Sau khi thành phố mới được xây dựng, trang trại sẽ mở rộng theo quy mô thành phố mới, từ Bắc xuống Nam, về cả phía Đông."
"Phía Tây thành phố mới không có căn cứ lớn, đến lúc đó những người đến từ căn cứ phía Đông, phía Nam, chưa đến nơi chúng ta đã thấy toàn màu xanh bao phủ."
"Giống như khu rừng bên bờ vịnh Bột Hải hùng vĩ vậy."
"Oal" Trong số những người khác, chỉ có Mã Văn Tài từng thấy khu rừng đó, Chu Quảng Bình, Dương Minh và mấy người còn lại đều chưa từng thấy, không thể tưởng tượng được.
"Chi phí mở rộng trang trại, tôi sẽ liệt kê riêng, đến lúc đó mọi người đầu tư theo tỷ lệ là được."
"Không chỉ trang trại, mà cả cửa hàng đồ ăn ngon và cửa hàng xà phòng cũng sẽ được phân chia lại cổ phần, mọi người chuẩn bị tâm lý đi."
Được, mọi người cùng gật đầu.
Một sạp hàng lớn như vậy, Thẩm Quả Quả phải làm rất nhiều việc, đầu tư cũng nhiều nhất, lẽ ra phải lấy nhiều nhất, không ai có ý kiến gì.
Mọi người từ từ nghiền ngẫm sự sắp xếp của Thẩm Quả Quả.
"Đúng rồi mọi người, tôi còn một tin tức muốn thông báo." Mã Văn Tài buông đũa, đột nhiên lên tiếng.
Mọi người cũng dừng đũa nhìn ông ta.
"Tôi... Tôi sắp kết hôn với Ngọc Nương Tử."
Hả?
Ngoài Thẩm Quả Quả và Hoắc Đào đã biết chuyện này, những người khác đều không biết, vừa nghe Mã Văn Tài tuyên bố như vậy, mọi người đều ngây người.