Chương 937:
Chương 937:Chương 937:
Hầu Thạch lại loay hoay, trèo sang ngồi bên cạnh Ngạo Bạch.
Con tinh tinh nhỏ khó hiểu nhìn cậu ta.
Cậu ta cười hì hì: "Nhường chỗ, nhường chỗ thôi, Đại Hoàng cũng muốn lên."
Nhưng thôi bỏ Đại Hoàng đi.
Dù sao Đại Hoàng vừa nặng vừa to, đặt lên vai cũng rất nặng.
Đại Hoàng đi theo bên cạnh vừa lăn vừa chạy.
Có con tỉnh tinh đột biến giúp đỡ, Hầu Thạch ước tính, có thể kịp thời gian bảy ngày mà Thẩm Quả Quả yêu cầu, trở về căn cứ.
Bên kia, Mã Văn Tài tăng tốc xe đến mức nhanh nhất, chỉ sợ chậm trễ một phút.
Người còn chưa đến căn cứ Tiền Hàng, ông ta đã nhắn tin cho Lâm Cát Xương.
Nói rằng ông ta đã tìm ra giải pháp cho vấn đề đàn ông ở căn cứ Tiền Hàng không thể sinh con.
Không còn cách nào khác, ông ta không có cách liên lạc với Phong Chí Cường, chỉ có thể mở lời thẳng thắn, tung ra quân át chủ bài.
Khi Lâm Cát Xương nhận được tin nhắn, còn định gặp Mã Văn Tài trước, tìm hiểu tình hình rồi mới nói sau.
Không ngờ tin nhắn tiếp theo của Mã Văn Tài lại là, muốn gặp thành chủ Phong Chí Cường, nói rằng nếu không gặp được Phong Chí Cường, ông ta sẽ không nói.
Được rồi được rồi!
Chuyện này, thà làm sai còn hơn bỏ lỡ.
Lâm Cát Xương vẫn báo cáo với thành chủ Phong Chí Cường, hai người tìm một quán trà, hẹn gặp Mã Văn Tài.
Mã Văn Tài làm đúng theo lời Thẩm Quả Quả căn dặn. Nói với họ rằng căn cứ của họ có thiết bị lọc phóng xạ hạt nhân, cải tạo lại môi trường sống rất tốt.
Gần đây số lượng người mang thai tăng rõ rệt.
Nếu thiết bị này được đưa đến căn cứ Tiền Hàng, nhiều nhất là ba năm, có thể giải quyết được vấn đề dân số.
Hơn nữa Thẩm Quả Quả đã căn dặn, không cần nói đến chuyện ba thành hợp nhất và Hoa Hạ An Thành, chỉ cần nói tên Phong Thổ Thành.
Nghe đến đây, Phong Chí Cường trực tiếp trợn tròn mắt: "Thật sao? Nhưng thiết bị quan trọng như vậy, thành chủ của các anh có chịu cho chúng tôi mượn không?"
Mã Văn Tài gãi đầu: "Đồ tốt thì tự nhiên sẽ bị thèm muốn, không phải vậy sao, có căn cứ nước ngoài muốn đến cướp."
"Ý của thành chủ chúng tôi là, mặc dù chưa từng gặp mặt ngài nhưng đã ngưỡng mộ từ lâu, mọi người đều là người Đại lục Hoa Hạ, đương nhiên là phải dùng cho người nhà trước."
"Nhưng cũng cần căn cứ Tiền Hàng chung tay giúp đỡ."
Phong Chí Cường và Lâm Cát Xương nhìn nhau, lúc này mới hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Trong lòng thâm mắng vài tiếng.
Nếu không phải nước ngoài đến cướp, các anh sợ đánh không lại đến cầu cứu, còn không biết sẽ giấu thiết bị tốt như vậy đến bao giờ.
Nhưng trên mặt vẫn cười hì hì.
Phong Chí Cường lập tức đồng ý với đề nghị của Mã Văn Tài, điều động một lượng lớn rô-bốt và chiến sĩ, còn nói ngày mai sẽ cử Lâm Cát Xương và Mã Văn Tài cùng về.
Sau khi mọi chuyện xong xuôi, Mã Văn Tài tùy tiện tìm một nhà trọ để nghỉ ngơi.
Liên tục di chuyển với cường độ cao, cơ thể ông ta thực sự không chịu nổi nữa.
Vào phòng khách sạn là ngã xuống giường ngủ. Bên này, Lâm Cát Xương có hơi không hiểu: "Thành chủ, thật sự phải cử nhiều người và rô-bốt như vậy đi giúp sao?"
Phong Chí Cường vuốt râu, cười lạnh: "Giúp chứ, sao lại không giúp?"
"Nếu cái Phong Thổ Thành gì đó của họ, căn bản không bảo vệ được thiết bị quan trọng như vậy thì không bằng giao cho chúng ta bảo quản."
"Đấn lúc đó, Lâm đại nhân cứ tùy cơ ứng biến."
Lâm Cát Xương đảo mắt một cái là hiểu ngay ý định của Phong Chí Cường.
Cái Phong Thổ Thành đó nghe nói yếu ớt lại lạc hậu, họ mang nhiều người đến đó, đánh xong với giặc ngoại xâm, cũng vừa vặn sẽ tiếp quản thiết bị thanh lọc phóng xạ của Phong Thổ Thành...
"Chỉ cân Lâm đại nhân mang theo đủ binh lực, thì không cần lo lắng."
"Vâng, thành chủ anh minh."
Phong Chí Cường và Lâm Cát Xương cười sảng khoái.
Nhiều chiến đội biết mình sắp xuất chinh, đi giúp một căn cứ nhỏ vô danh ở phía Tây Bắc, đều tỏ ra không hiểu lắm.