Chương 939:
Chương 939:Chương 939:
Rõ ràng Hồng Thanh Thiết không muốn để đứa con gái bảo bối và con rể hờ đi mạo hiểm, Tôn Thiên Thành thuận theo ý của ông ta, biết đâu ngày mai có thể xin thêm được chút tài nguyên chiến đấu.
Hồng Thanh Thiết cũng thuận theo lời anh ta, cảnh cáo hai người kia.
"Nghe thấy chưa? Đợi chuyện này kết thúc, hai đứa hãy về."
"Được rồi, mấy ngày nay ta phải giải quyết vấn đề chọn địa điểm xây dựng nhà máy sản xuất chất dinh dưỡng, hai đứa không có việc gì thì đừng làm phiền ta."
Hồng Thanh Thiết vẫy tay ra hiệu cho họ có thể đi.
Công chúa Hồng Anh kéo Ông Chủ Lưu, vẻ mặt không cam lòng rời đi, hai người vừa đi khuất bóng, Hồng Thanh Thiết cũng gọi tùy tùng đến.
"Những ngày ta không có ở đây, chính vụ vẫn như cũ, còn nữa, theo dõi chặt hai đứa trẻ đó, không được để chúng rời khỏi thành."
Tùy tùng giật mình: "Đại nhân, những ngày ngài không có ở đây... Ngài định đi đâu?”
Hồng Thanh Thiết nhếch miệng, đứng dậy vươn vai: "Hoa Hạ An Thành kia, ta thực sự hơi tò mò."
"Ta đi xem thử, yên tâm, sẽ không có ai phát hiện ra."
"Chuyện này cậu phải giữ bí mật."
Kể từ khi Ngạo Hổ mất tích, Hồng Thanh Thiết đã xây dựng căn cứ Liên bang thành một khối thiết quân luật.
Giống như tên của ông ta, hoàn toàn thể hiện thủ đoạn sắt máu.
Ông ta muốn làm chuyện gì, ai có thể ngăn cản?
Tùy tùng chỉ có thể khổ sở đồng ý: "Đại nhân, vậy ngài phải tự chăm sóc tốt cho mình, căn cứ Liên Bang không thể thiếu ngài." "Được rồi, ta lại không phải đi chết."
Ơ...
Hồng Thanh Thiết cũng không biết mình đã bao lâu không rời khỏi căn cứ Liên bang.
Ông ta hạ lệnh nhanh chóng tập hợp một vạn chiến sĩ và năm nghìn rô bốt chuẩn bị sẵn sàng, tất nhiên, còn có một số lượng lớn súng và xe hơi.
Còn bản thân ông ta thì trà trộn vào trong số đội ngũ các chiến sĩ.
Ngày hôm sau, Tôn Thiên Thành mang theo một chút lo lắng đến cổng thành, khi nhìn thấy đội quân chỉnh tề sẵn sàng xuất phát, anh ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Chào hỏi sơ qua với người phụ trách bên phía Liên bang.
Biết rằng cả người và rô-bốt có một vạn năm nghìn binh lực, anh ta liền phấn chấn. Lập tức dẫn quân quay trở về.
Tiếp theo là hành trình dài để trở vê Hoa Hạ An Thành.
Lúc đầu, các chiến sĩ Liên bang có chút kiêu ngạo khi đối mặt với chiến sĩ đến từ căn cứ nhỏ bé này.
Mặc dù đối phương có xe, mặc dù đối phương là chiến sĩ cấp cao.
Nhưng sau khi hành quân liên tiếp mấy ngày đêm, có người còn ngất xỉu trên đường.
Tôn Thiên Thành lập tức nhảy xuống xe, bình tĩnh cứu chữa, thủ pháp vô cùng chuyên nghiệp.
Có người không nhịn được hỏi: "Anh là bác sĩ à?"
Tôn Thiên Thành lắc đầu: "Tôi không phải nhưng đội quân chính quy của chúng tôi đều được đào tạo khóa cấp cứu."
ồ.
Trước đây Liên bang của họ cũng có khóa đào tạo tương tự, chỉ là mọi người đều không học nghiêm túc, còn chế giễu người đề ra chương trình đào tạo đó. Tôn Thiên Thành bảo họ khiêng chiến sĩ ngất xỉu lên xe.
Hồng Thanh Thiết trà trộn trong số các chiến sĩ nhìn cảnh này, lại rơi vào dòng suy nghĩ miên man.
Người phụ trách bên phía Liên bang hỏi Tôn Thiên Thành: "Tại sao chúng ta không đi qua căn cứ Hồng Động mà phải đi vòng?"
Anh ta rất không hiểu, đi vòng như vậy, ít nhất cũng mất nửa ngày.
Tôn Thiên Thành lắc đầu.
Đại đội trưởng Chu đã dặn dò anh ta, phải tránh căn cứ Hồng Động, phòng người không bao giờ thừa.
Nhiều chiến sĩ như vậy cùng nhau vượt sông, sẽ gây sự chú ý rất lớn.
Các căn cứ lớn nhỏ dọc đường đều nhận được tin tức, mọi người đều đoán xem, chuyện gì đã xảy ra.
Thật sự có người nghĩ, có phải sắp đánh nhau rồi không.
"Nơi nào sắp đánh nhau vậy?"
"Xem hướng thì là phía Tây, phía Tây có căn cứ nào?”
"Sao cứ nghĩ đến đánh nhau thế? Không thể là, phía Tây có căn cứ nào có bảo bối cần bảo vệ không?"
"Có thể lắm chứ!"