Chương 942:
Chương 942:Chương 942:
Mang theo tin tức về thiết bị lọc bức xạ hạt nhân, bầu trời xanh mây trắng vật tư khắp nơi, anh ta liều chết đến thành trì của người nước ngoài, muốn mượn đao giết người.
Anh ta căn bản không cần phải ra sức, người nước ngoài gặp anh ta, nghe nói điều kiện ở Hoa Hạ An Thành tốt như vậy, còn có thiết bị quý hiếm, lập tức quyết định cướp lấy.
Nhìn lại thành phố trong ánh sáng màu cam đỏ, Dạ Xuất Nhật hừ lạnh một tiếng.
Những chuyện đó liên quan gì đến anh ta, anh ta chỉ muốn những người này phải trả giá, để Thẩm Quả Quả và Hoắc Đào kia đền mạng cho anh trai Dạ Phục MinhI
Ở tuyến phòng thủ thứ nhất, nơi đây có rất nhiều tảng đá lớn, tạo nên bức tường thành tự nhiên.
Hoắc Đào đột nhiên ngẩng đầu nhìn về một hướng nào đó.
"Cụ Quất, ông có cảm ứng được không?"
Quỷ Phục đưa tay lên mắt, nheo mắt nhìn về phía xa: "Cảm ứng được gì?"
Rất khó để diễn tả.
Hoắc Đào không thể mô tả được, chỉ có thể lắc đầu: "Không có gì."
Anh cảm giác được một ánh mắt nhìn chằm chằm vào mình, rất khó chịu, hơn nữa còn là một cao thủ.
Lần trước xuất hiện cảm giác này, vẫn là ở nhà Ngạo Hổ của căn cứ Liên bang.
Có phải đây là cùng một người không?
"Chú ý, chúng đang di chuyển về phía này!" Quỷ Phục né người trốn sau tảng đá.
Hoắc Đào thu liễm ý niệm, bắt mèo nhỏ trên đầu xuống, nhét vào túi mình.
Hai tay rút súng ra.
Ra lệnh cho toàn đội, chuẩn bị vào vị trí chiến đấu. Khi tia nắng cuối cùng biến mất, trên hoang nguyên bỗng vang lên tiếng chém giết, tiếng súng dồn dập.
Tất cả mọi người ở tuyến phòng thủ thứ hai, tuy run rẩy nhưng hai tay nắm chặt súng.
Họ cũng sợ nhưng không thể lùi, sau lưng chính là nhà của họI
Thẩm Quả Quả ngẩng đầu nhìn trời, cẩn thận phân biệt, trong tiếng gió có tiếng pháo không.
Không có tiếng pháo.
Ba chiếc xe tăng kia là chỗ dựa của đối phương, sao họ có thể không bắn pháo?
Mã Văn Tài vẫn chưa trở vê, Hầu Thạch và Ngạo Bạch cũng chưa về, người mà Chu Quảng Bình phái đi cũng chưa về.
Còn vài giờ nữa là đến thời gian bảy ngày mà cô nói.
Cô tin tưởng đồng đội của mình, cũng chỉ có thể tin tưởng mọi người.
Bây giờ, dù thế nào cũng phải chống đỡ.
Tiếng chém giết kéo dài một lúc, rồi tạm thời dừng lại.
Thẩm Quả Quả không biết tình hình phía trước thế nào, chỉ có thể thâm niệm, không có tin tức chính là tin tức tốt nhất.
WALL-E ở bên cạnh, che gió cho Thẩm Quả Quả, đây là anh rể đã dặn nó.
[Ting, chị, để em đi. ]
Thẩm Quả Quả lắc đầu: "Khả năng của em, muốn phát huy tác dụng lớn nhất, nhất định phải đợi đến khi chúng xuất động hết binh lực mới được."
"Đợi đến khi chúng xuất động hết, Cụ Quất sẽ gửi tin cho chúng ta."
Không còn cách nào khác, WALL-E có thể điều khiển những con rô-bốt kia nổ tung nhưng cách này chỉ có thể dùng một lần.
Kẻ địch cũng không phải là kẻ ngốc. Sau khi biết rô-bốt sẽ nổ, chúng sẽ lập tức tránh xa rô-bốt của mình.
Vì vậy, nhất định phải đợi đến khi chúng tập hợp lại với nhau mới được.
Còn nữa, quan trọng nhất là, những người nước ngoài kia là kẻ địch trước mặt, sau khi chiến sự kết thúc, liệu có xuất hiện kẻ địch nào khác không?
Khả năng của WALL-E nhất định phải sử dụng thật đúng thời điểm, mới có hiệu quả.
[Ting, được rồi. ]
WALL-E nắm lấy tay máy của Eva, đứng vững bên cạnh Thẩm Quả Quả.
Những người trong thành cũng nghe thấy những âm thanh của trận chiến, họ không dám dừng lại, không ai dám nói chuyện, chỉ nhanh chóng làm việc trên tay, xử lý thực phẩm.
Những thức ăn này là lương thực và động lực cho các chiến sĩ ở tiền tuyến.
Họ không có nhiều chất dinh dưỡng như vậy, các chiến sĩ ăn no mới có thể đánh thắng.
Thỉnh thoảng có người ngẩng đầu nhìn lên tường thành, nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé của Thẩm Quả Quả vẫn đứng trên tường thành, mới cảm thấy yên tâm.
Trong trung tâm chỉ huy, một số quan chức của cơ quan quản lý dân số nhìn vào màn hình lớn, từng điểm nhỏ màu xám xuất hiện, còn có một loạt số hiệu nhấp nháy.