Chương 952:
Chương 952:Chương 952:
Trong mắt Hồng Thanh Thiết đã không còn người khác, chỉ bám chặt lấy tên chỉ huy.
Tôn Thiên Thành và người phụ trách đội quân Liên bang ở bên cạnh mặt bỗng biến sắc.
Họ đã nhận ra, đó là thành chủ Hồng Thanh Thiết!
Thành chủ đại nhân sao lại ở đây?
Hai người nhìn nhau, không ai dám khinh xuất, vừa chiến đấu vừa xông về bảo vệ Hồng Thanh Thiết.
Trời ạI
Nhất định không được xảy ra chuyện gì!
Mấy tên nước ngoài này sao lại đánh giỏi như vậy?
Tôn Thiên Thành cảm thấy, mấy tên chiến sĩ này chiến đấu còn giỏi hơn cả đội trưởng Chu, không biết đội trưởng Hoắc trong truyền thuyết có đánh lại được không...
Đội trưởng Hoắc trong truyền thuyết lúc này không rảnh đến đây.
Quả Quả nói khoảng bốn giờ có thể sẽ giao chiến.
Anh đã đặt báo thức trên vòng tay lúc ba giờ rưỡi, báo thức vừa reo anh đã tỉnh, nhảy xuống giường chuẩn bị lên tường thành nhìn vợ trước, sau đó ra tiền tuyến chiến đấu.
Nhưng anh vừa ra khỏi cửa, một cảm giác nguy hiểm cùng với một cơn ớn lạnh ập đến.
Hoắc Đào nhanh nhẹn chạy như bay về phía tường thành mà Thẩm Quả Quả đang đứng.
Trên tường thành, Thẩm Quả Quả đang chăm chú theo dõi chiến trường.
Không để ý có một bóng đen âm thầm đứng từ phía xa. Người kia ngắm nghía, cầm súng bắn một phát vào giữa người cô.
Hoắc Đào như một cơn gió ập đến ôm cô nhảy tránh sang một bên, thoát chết trong đường tơ kẽ tóc.
Chưa kịp thở, Hoắc Đào đã nhìn thấy không xa có một người toàn thân quấn trong bộ quần áo đen lao tới chỗ hai người.
Hoắc Đào không muốn kẻ này tiếp cận Thẩm Quả Quả, anh liều mạng nhảy về phía trước tông thẳng người đang lao tới, cú va đập khiến cả hai văng xa khỏi tường thành.
Hoắc đào lập tức lấy lại thăng bằng nhảy đến trước mặt người áo đen.
Hai bên bây giờ mới bắt đầu thăm dò nhau.
"Rốt cuộc anh là ai?"
Đây là câu hỏi luôn khiến Hoắc Đào bận tâm.
Anh không thể để một nhân vật nguy hiểm như vậy luôn theo dõi mình và Quả Quả.
Nhất định phải giết chết, chỉ là không biết đối phương là ai?
Tiếng cười khó nghe phát ra từ dưới tấm vải đen: "Hôm nay, tao sẽ đưa hai đứa mày xuống dưới bầu bạn với anh trai tao."
Anh trai?
Hoắc Đào nghĩ ngay đến một đứa con riêng nào đó của Ngạo Hổ nhưng sự căm hận của người này đã có từ trước khi động thủ với nhà họ Ngạo.
Còn có anh trai nào đã chết?
Nghĩ kỹ lại, chỉ có một người.
"Là Dạ Xuất Nhật của nhà họ Dạ?"
"Hahaha, không ngờ chứ, tao vẫn còn sống đây."
"Tao đã chờ khoảnh khắc này rất lâu rồi."
Dạ Xuất Nhật căn bản không đi điều tra xem tại sao xe tăng lại mất liên lạc, anh ta chỉ nghĩ đến chuyện báo thù. Sau khi rời khỏi đội quân ngoại bang, anh ta trực tiếp lẻn vào từ cổng thành phía Nam.
Lập tức xác định vị trí của Thẩm Quả Quả đang quan sát chắc chắn sẽ không xa chiến trường, anh ta liền tiến đến tường thành tìm mục tiêu.
Kẻ thù đang ở ngay trước mắt, sao có thể để đối phương chạy thoát?
Hoắc Đào cảm nhận được ý chí chiến đấu của đối thủ, nhẹ nhàng đặt chiếc túi vải nhỏ trong tay xuống đất bên vệ tường.
"Nếu vậy thì chiến thôi."
Anh đã chiến đấu một lần vài giờ trước, so với chiến đấu theo nhóm, anh thích đấu đơn hơn.
Lần này đối thủ có vẻ rất khó lường, Hoắc Đào lên kế hoạch dẫn dụ đối phương cách xa chỗ của Thẩm Quả Quả một chút, để đề phòng bất trắc.
Hoắc Đào rút súng, cùng Dạ Xuất Nhật không hẹn mà cùng chạy về phía đối phương.
Hai người chạy nhanh đến mức chỉ để lại tàn ảnh.
Lúc thì xuất hiện ở không trung, giây tiếp theo là xuất hiện trên tường thành, sau đó lại xuất hiện trên mái nhà, cuối cùng rơi xuống sân nhà của tiệm ăn Quả Quả.
Cao thủ ra tay, chiêu nào cũng chí mạng.
Một sai lầm nhỏ cũng có thể mất mạng.
Hoắc Đào không thể không thừa nhận, Dạ Xuất Nhật này rất có năng khiếu, nhớ lúc gặp ở đấu trường thú dưới lòng đất Lương Thủy Thành, anh ta chỉ là một chiến sĩ sơ cấp.
Bây giờ thực lực đã tăng lên ngang bằng với mình.