Chương 955:
Chương 955:Chương 955:
Hai phát súng dứt khoát quyết đoán, khiến Tôn Thiên Thành và người phụ trách đội quân Liên bang đều run rẩy trong lòng.
Chỉ có Hồng Thanh Thiết là hai mắt sáng lên, ôm vai hét lớn: "Hay! Đánh hay lắm! Quả nhiên là..."
Hoắc Đào quay đầu nhìn ông ta.
Những lời tiếp theo, ông ta sao có thể nói ra miệng?
Thôi vậy....
Hồng Thanh Thiết thâm thở dài nhưng vẫn vui mừng vì mình có một đứa con trai ưu tú như vậy.
Đàn ông đích thực, phải ra tay quyết đoán.
Tên chỉ huy ngoại bang đó nằm trên đất rên rỉ, thể chất cường tráng khiến ông ta không thể ngất đi.
Chỉ huy đã bị đánh thành như vậy, đội quân ngoại bang chống cự cũng vô dụng, bỏ chạy tán loạn, nhưng bất kể chạy về hướng nào cũng đều chỉ có một kết cục đang chờ họ.......
Đến khi trời sáng, không có ăn mừng chiến thắng nào ở đây cả, trong cuộc chiến này, họ giữ được nhà mình, nhưng đổi lại rất nhiêu đồng đội đã ngã xuống.
Tề Đông Phương đã cử người dọn dẹp chiến trường.
Nhiều súng như vậy, không nhặt thì thật phí.
Các rô bốt kiểm tra trên chiến trường xem còn kẻ địch nào sống sót không? Bắn chết tại chỗ.
Còn tên chỉ huy ngoại bang đó được xử lý thế nào, Thẩm Quả Quả và Hoắc Đào đều không quan tâm.
Kết thúc chiến sự là một công việc tỉ mỉ và phức tạp. Theo đề nghị của Thẩm Quả Quả, Tê Đông Phương cử người dọn dẹp chiến trường, sau đó đốt sạch bằng một ngọn lửa.
Lúc đó lửa cháy ngút trời, mùi hôi thối xộc vào mũi, phải mất nhiều ngày mới tan hết.
Cao Nhị Phu vội vàng nhắn tin cho Thẩm Quả Quả.
"Tôi thấy trên sách nói, đất bị ngâm trong xác động vật và máu, rất màu mỡ, rất thích hợp để trồng trọt."
"Quả Quả, tôi có một ý tưởng..."
Thẩm Quả Quả ôm đầu, vội vàng trả lời: 'Không, anh không có ý tưởng gì đâu, dừng lại đi."
"Được rồi."
"Sao vậy? Quả Quả?" Một giọng nói ôn hòa vang lên trên đầu cô.
"Hồng thành chủ, ông đừng cử động, bác sĩ nói cánh tay này của ông phải tĩnh dưỡng." Thẩm Quả Quả đứng dậy tiến lên, đỡ Hồng Thanh Thiết ngồi vào ghế.
Sau khi chiến đấu kết thúc, Hồng Thanh Thiết đã được Hoắc Đào cõng đến bệnh viện.
Mặc dù ông ta bị thương ở vai, hai chân vẫn có thể đi nhưng khi được con trai ruột cõng trên lưng, cảm giác máu mủ ruột thịt đó khiến ông ta ngoan ngoãn lạ thường.
Viện trưởng Sơn Dược nghe nói thành chủ căn cứ Liên bang cũng ở đây, lập tức đến cứu chữa cho ông ta ngay.
Nếu chỉ bị vết thương ngoài da thì không sao, có nước bọt của Mèo nhỏ.
Nhưng Hồng Thanh Thiết bị thương ở xương, cho dù may mắn không phải nằm liệt giường một trăm ngày thì cũng phải nằm trên giường bệnh bảy tám ngày.
Hồng Thanh Thiết lại không hề để ý. Chẳng là ông ta không muốn nằm viện.
Quỷ Phục và Hồng Nguyệt nghe vậy, cũng đến bệnh viện thăm ông ta ngay, nhìn thấy bụng của em gái đã có dấu hiệu mang thai, Hồng Thanh Thiết cảm khái muôn vàn.
Nói cái gì mà không tiện làm phiền hai người, còn nói Hoắc Đào là ân nhân cứu mạng của ông ta.
Người tốt làm việc tốt đến cùng, đưa Phật đưa đến Tây Thiên.
Thế là dứt khoát ở luôn trong nhà của Thẩm Quả Quả.
Quỷ Phục và Hồng Nguyệt tất nhiên biết tại sao nhưng không thể nói rõ, chỉ nhờ Thẩm Quả Quả và Hoắc Đào chăm sóc ông ta.
Thẩm Quả Quả đương nhiên không có ý kiến gì, chỉ là khi Hồng Thanh Thiết và Hoắc Đào ở chung một nhà.
Hai người hơi có chút ngượng ngùng.
Giống như bây giờ, Hoắc Đào đang sửa chữa cái hố trong sân, anh cứ đào rồi lấp, lấp rồi đào cái hố lớn trên nền xi măng.
Thẩm Quả Quả ngồi cùng Hồng Thanh Thiết dưới mái hiên uống trà trò chuyện.
Mèo nhỏ nằm trên bàn, cái đuôi nhỏ lắc lư nhàn nhã sang trái sang phải.
WALL-E và Eva đều không có ở đây, WALL-E đi sửa chữa rô-bốt rồi, những rô-bốt do Liên bang và căn cứ Tiền Hàng cử đến chiến đấu có nhiều con bị hỏng trong cuộc chiến.
Hồng Thanh Thiết đương nhiên hào phóng để lại cho Hoa Hạ An Thành, còn căn cứ Tiền Hàng thì mất hết cả sự tự tin, tiến lui đều không được.