Xuyên Đến Mạt Thế Đại Phản Diện

Chương 52


Tôi chẳng biết vì sao đột nhiên ngay lúc này đôi mắt của tôi lại bỗng dưng trở nên sáng rõ đến như vậy, thế nhưng cảnh tượng trước mắt đã khiến tôi đau đến quặn lòng.
Đó là một người đàn ông cực kỳ xinh đẹp.

Tôi cũng chẳng biết nên dùng từ ngữ nào thì mới có thể diễn tả sự xinh đẹp đến giết người đó.

Gương mặt ấy, ánh mắt ấy, cánh mũi ấy, đôi môi ấy,...!tất cả đều quen thuộc đến kỳ lạ, nhưng tôi lại chẳng dám tin vào những ý nghĩ đang dấy lên ở trong lòng.
"Anh...!là ai?"
Tôi khó khăn mở miệng, giọng nói chua chát đến chói tai, như thể là trăm người đang cùng lúc lên tiếng.

Người đàn ông mấp máy môi như muốn trả lời, nhưng một giây sau đó cả anh ta và Mạc Lăng đều để lộ ra biểu cảm kinh hoàng.

Bởi vì khi tôi vừa nói xong thì một chiếc xúc tu đã giơ lên cao rồi đánh thẳng về phía hai người họ với một lực rất mạnh.

Nếu không phải cả hai người đều nhanh chân né tránh thì chắc bây giờ đã biến thành một đống thịt nát bên dưới mấy cái xúc tu đó của tôi rồi.
Mạc Lăng quay đầu nhìn nơi chị ấy vừa đứng.

Ở nơi đó, sau khi các xúc tu của tôi rời đi đã để lại một cái lỗ to tướng ở trên sàn, bất kể ai nhìn thấy cũng phải run người vì sợ hãi.
"Hạ Thanh, em mau tỉnh táo lại! Đừng để cho nó kiểm soát em như thế!"
Mạc Lăng từ phía sau lưng hét lên với tôi, còn tôi thì đang vô cùng chăm chú nhìn theo người đàn ông nọ.


À, là vì mấy cái xúc tu của tôi đang đuổi theo bóng lưng của anh ta, có vẻ chúng muốn giết chết anh ấy.
"Anh...!là ai?"
Tôi thật sự rất muốn biết thân phận của người này.

Rốt cuộc thì anh ta là một người thế nào mà cái đống xúc tu man rợ của tôi lại chẳng đuổi theo nữ chính là Mạc Lăng, ngược lại cứ nhất quyết đuổi giết người này.

Mà hơn nữa, cái gương mặt quen thuộc kia, tôi cũng muốn xác nhận lại một chút.
Người đàn ông cứ né đông tránh tây chứ nhất định không chịu đánh trả lại mấy cái xúc tu của tôi, và đồng thời anh ta cũng chẳng chịu trả lời, đôi môi thì cứ mím chặt, còn chân mày thì cứ chau tít lại.
Tôi cũng vô cùng kiên nhẫn mà lặp lại câu hỏi đó vô số lần, giống như một cái máy đã được lập trình sẵn.

Thật sự trong lòng tôi cũng không muốn hành xử như thế đâu, nhưng có vẻ cái thứ mà Lư Hữu Ngọc đã tiêm vào cơ thể của tôi ấy nó có suy nghĩ riêng của bản thân mình, nên là tôi vừa không kiểm soát được nó này, vừa bị nó quay như một cái chong chóng.
"Mày có thôi đi không?"
Tôi tức giận hét lên trong đầu, nhưng mà chẳng có ai thèm nghe.

Ai đang điều khiển thì cứ điều khiển, ai đang tấn công thì cứ tấn công, còn ai đang né tránh thì vẫn cứ tận lực né tránh.
Tôi trợn ngược mắt, vô cùng bất lực mà nhún vai.

Ngay tại thời điểm người đàn ông nọ bị một cái xúc tu nào đó trong đống xúc tu đang liên hoàn tấn công đánh trúng vào người khiến cho anh ta ngã nhào thì tôi liền giậm chân như điên trong lòng, sau đó lên tiếng hăm doạ: "Nếu mày còn không ngừng lại thì tao sẽ đi chết lần nữa đấy nhé!"
Cũng không biết có phải lời này đã đe doạ được nó không mà mấy cái xúc tu kia đã thoáng dừng lại.


Nhân cơ hội này người đàn ông đã quay đầu vội vã hét lên với Mạc Lăng vẫn còn đang cố gắng tìm đường trốn thoát: "Mau đi tìm thuốc giải đến đây!"
Mạc Lăng nghe xong liền bực bội quay đầu hét lên đáp trả: "Chứ cậu thấy tôi đang làm cái gì? Đi chơi hả?"
Tuy miệng thì nói vậy đó nhưng tốc độ của Mạc Lăng đã nhanh hơn nhiều.

Chị ấy cũng phát hiện ra cái đống xúc tu lạ lùng của tôi chỉ tấn công mỗi mình người đàn ông đó thôi, cho nên điều chị ấy cần phải làm chỉ là né tránh cái đống đất đá bay loạn xạ sau khi một cái xúc tu nào đó lại đập vỡ một mảnh sàn.
Chỉ trong một chốc lát ngập ngừng của mấy cái xúc tu mà Mạc Lăng đã thành công chạy thoát khỏi nơi đó.

Mấy cái xúc tu sau khi nhìn thấy chị ấy chạy thoát cũng đã nhanh chóng tỉnh táo trở lại.

Chúng như nổi điên mà đồng loạt giơ cao lên trời, sau đó cùng lúc tấn công về phía Mạc Lăng.
Lúc này tôi cũng kinh hoảng trong lòng, vội vàng dùng tất cả những thứ kiến thức tạp nham mà tôi đã đọc được trong mấy câu chuyện tu tiên các kiểu để kiểm soát bọn chúng, chẳng hạn như tưởng tượng này, dùng chân khí này, vân vân và mây mây, nhưng mà bởi vì đây không phải truyện tu tiên, nó là truyện khoa học viễn tưởng, cho nên mấy cái chuyện nhảm nhí mà tôi đang cố làm chẳng hề có một chút tác dụng nào.

Ngược lại một hành động cực kỳ mang tính chất khoa học của người đàn ông kia vậy mà lại có thể cản được mấy cái xúc tu kia.

Đó chính là đập nó.
Ôi, thật là tức chết đi thôi! Nếu như anh ta sớm dùng cái chiêu này thì nơi này sẽ không bị tổn hại nghiêm trọng đến như vậy, mà tôi có lẽ cũng đã sớm có thể thoát khỏi cái đống xúc tu đáng sợ này rồi!
Anh ta đập cái này một nhát, đập cái kia một nhát.

Một đám xúc tu như những cánh tay cứ tấn công liên hồi về phía anh ta, mà anh ta cũng chẳng hề có chút nề hà, từ hai cánh tay thôi mà chẳng mấy chốc như mọc ra thêm mấy cánh tay nữa, đánh cho mấy cái xúc tu của tôi gần như xụi lơ luôn.

Bọn chúng từ hăng say đã từ từ chuyển sang mỏi mệt, sau đó là đánh không nổi nữa, vì bị người ta đánh đến bầm dập cả rồi.

Thế là chúng lúi húi ôm đầu bỏ chạy, nhưng mà vẫn bị người đàn ông kia dí sát phía sau.
"Hu hu hu!"
Tôi không biết vì sao từ trong miệng mình lại phát ra mấy cái âm thanh kinh tởm như "hu hu hu" này.

Rõ ràng là tiếng khóc, nhưng mà nghe cứ như một người máy ấy, chẳng có tí xíu cảm xúc nào.
"Có ra đây không?"
Mấy cái xúc tu cuộn tròn quanh cơ thể tôi như một đứa trẻ làm sai đang ôm mặt khóc, còn người đàn ông kia thì đứng thẳng lưng, ánh mắt độc ác nhìn xuống người tôi, khoé miệng khẽ nhếch lên tạo thành một đường cong tuyệt mỹ.
Cái miệng của tôi đáp: "Ra không được, ba ba sẽ đánh!"
Người đàn ông lại cười càng tà mị, ánh mắt thì độc ác hơn muôn phần: "Sợ ba ba đánh? Vậy để ta đánh ba ba nhé!"
Tiếp đó, như là có sự tâm linh tương thông nào đó ở đây, Mạc Lăng với một ống thuốc trong tay vừa cười vừa cúi người thở dốc đã kịp thời chạy đến, và phía sau lưng chị ta là Lư Hữu Ngọc với một tư thế cực kỳ chật vật khi bị một đám dàn ông trưởng thành áp tải đến đây.
"Tôi lấy được rồi nè!"
Sau khi Mạc Lăng đã ổn định nhịp thở liền sải bước đi về phía người đàn ông kia.

Lư Hữu Ngọc nhìn thấy cảnh này liền cố gắng giãy người trốn thoát, nhưng không may là anh ta đã quá mảnh mai so với những người đàn ông mặc áo chống đạn đeo kính đen vác súng kia.
"Không được dùng thuốc đó!" Lư Hữu Ngọc bất lực gào lên, cái kính gọng đen mới toanh vì vận động mạnh mà lệch hẳn xuống dưới.
"Vì sao không?" Người đàn ông với gương mặt lạnh tanh quay đầu lại hỏi Lư Hữu Ngọc.

Nghe xong câu này anh ta liền ngơ ngác, có vẻ như không biết phải đáp lời thế nào.
Người đàn ông chẳng thèm để ý tới Lư Hữu Ngọc nữa mà mở nắp ống thuốc ra, sau đó ngồi xuống bên cạnh tôi, mặc kệ tiếng thút thít yếu ớt cùng với mấy tiếng gọi "ba ba" thảm thương của mấy cái xúc tu mà thuần thục đưa tay tìm kiếm mạch máu, sau đó nhanh nhẹn tiêm thuốc vào trong cơ thể của tôi.

Anh ta vừa làm vừa nói: "Ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, chị ấy vẫn luôn đối xử rất tốt với anh.


Dù cho anh có nói dối chị ấy, không tin tưởng chị ấy, hay thậm chí là gây hại đến chị ấy, thì chị ấy vẫn luôn lo lắng cho anh, làm tất cả mọi chuyện vì anh.

Nhưng mà, Hữu Ngọc, vì sao anh lại làm thế? Sao anh có thể nhẫn tâm đến như thế?"
Có vẻ vì tác dụng của thuốc mà tâm trí tôi có hơi mơ màng.

Tôi không rõ Lư Hữu Ngọc đã trả lời thế nào, nhưng tôi lại nghe người đàn ông nọ nói tiếp: "Chúng tôi đã từng rất quan tâm anh, xem anh như người thân ruột thịt.

Nhưng còn anh thì sao?"
Cảm giác như những con sâu đang nhấm nháp cơ thể của tôi đã bị một thứ gì đó quét sạch.

Thứ đó mát lành như nước suối ngọt trong, nhẹ nhàng xoa dịu từng vết thương do lũ sâu kia gây ra.
Sau khi cơ thể có vẻ khoẻ mạnh hơn được một tí thì tôi liền cố gắng mở mắt ra.

Đập vào mắt tôi là gương mặt hoàn mỹ đến không hề giống người đó, ánh mắt lo lắng đến nỗi sắp không còn thở được, đầu chân mày nhíu lại như chưa từng được giãn ra bao giờ.
Tôi cười khẽ, ngón trỏ chạm nhẹ lên vết hằn giữa hai đầu chân mày, giọng nói yếu ớt đến nỗi nghe không khác gì người sắp chết: "Anh là ai?"
Người đàn ông xa lạ nhưng thân thuộc ấy nắm lấy bàn tay nhỏ bé của tôi rồi áp lên má, đôi chân mày nhíu lại càng sâu hơn, đôi mắt ầng ậc nước như sắp khóc: "Chị, em là Cảnh Mặc."
"Cảnh Mặc sao?" Tôi có chút ngỡ ngàng.

Mặc dù đã lường trước được điều này ngay khi nhìn thấy gương mặt đó, nhưng không hiểu sao trong lòng tôi vẫn có chút hụt hẫng, như thể một người mẹ tội nghiệp không thể tận mắt nhìn thấy quá trình con cái trưởng thành.
Tôi dịu dàng mỉm cười, nhỏ giọng nói một câu: "Em lớn mất rồi", sau đó tâm trí lại lần nữa rơi vào hôn mê.

Đợi cho đến khi tôi tỉnh lại lần nữa thì thời gian đã trôi qua được mấy ngày.

Bình Luận (0)
Comment