Xuyên Đến Mười Năm Sau

Chương 2

(4)

“Đúng vậy.” Từ mười năm trước xuyên đến với mất ký ức mười năm đều tương tự nhau, dù sao đều thiếu hụt mười năm trí nhớ.

Thấy vẻ mặt đầy chân thành đối diện, Đàm Giai Hân miễn cưỡng tin.

Rốt cuộc cũng chịu ngồi xuống nói chuyện bình thường với tôi.

Từ trong miệng của cô ấy, tôi đã biết đại khái. Bản thân tốt nghiệp đại học xong thì đi học nghiên cứu sinh thêm ba năm nữa, vừa tốt nghiệp là kết hôn với Lục Dữ Hàn.

Lúc mới kết hôn hai năm thì tôi với Lục Dữ Hàn rất ngọt ngào, về sau thì đôi lúc sẽ cãi nhau, mà một năm gần đây, tần suất cãi nhau tăng lên nhiều.

Đương nhiên với tính của Lục Dữ Hàn, đương nhiên sẽ không cãi cọ với tôi, cho nên đa số là tôi đơn phương gây chuyện.

Rốt cuộc tôi gây chuyện gì thì Đàm Giai Hân nói khá qua loa.

Nhưng tôi lại hiểu khá rõ.

Đại loại là, sau khi kết hôn thì tôi không hề đi làm mà ở nhà làm nội trợ, còn Lục Dữ Hàn sau nhiều năm phấn đấu thì đã có sự nghiệp rạng rỡ. Công việc anh càng lúc càng nhiều nên thời gian làm bạn càng lúc càng ít, và tôi bắt đầu không còn cảm giác an toàn, chỉ cần bên cạnh anh có người khác phái là inh ỏi lên.

Cuối cùng, inh ỏi đến nỗi ly hôn.

“Trời ơi, mình của mười năm sau chán ghét như thế sao?” Tôi không thể tin được người làm mình làm mẩy, vô cớ gây rối trong chuyện là bản thân.

“Không phải là chán ghét à? Cậu nói ly hôn thì ly hôn đi, tự dựng tuyệt giao với tôi làm gì?”

“Mình….mình không biết nữa.” Tôi chột dạ, không dám ngẩng đầu nhìn thẳng bạn thân.

“Thôi, hiện tại cậu đã quên hết rồi, tôi cũng chẳng thể so đo làm gì. Đợi cậu khôi phục trí nhớ lại tính.” Đàm Giai Hân tỏ vẻ người lớn không chấp con nít, lại hỏi tiếp: “Nhưng tại sao đang yên đang lành lại mất trí nhớ thế?”

Câu hỏi này làm khó tôi rồi.

Tôi nghiêng đầu, ngẫm nghĩ rồi đáp: “Có thể đêm qua, lúc ngủ đã trót đập đầu?”

Đàm Giai Hân lập tức lộ biểu cảm cạn mẹ lời.

Đừng nói cô ấy, chính tôi còn thấy ảo diệu mà.

(5)

Đàm Giai Hân cùng tôi đi ăn cơm trưa, rồi lại cùng đi chơi với tôi cả nửa buổi chiều, đến tận khi người đại diện của cô ấy gọi cháy máy, cô ấy bị trợ lý dỗ dành kéo đi.

Lúc gần đi, tôi đột nhiên nhớ tới một việc quan trọng, giữ chặt Đàm Giai Hân, hỏi: “Đúng rồi, Giai Bảo, bà ngoại của mình đâu?”

Theo lý mà nói, tôi kết hôn hẳn cũng sẽ sống chung với ngoại, vì tôi được ngoại nuôi lớn.

Sao tôi không gặp được ngoại ở biệt thự, không lẽ ngoại không chịu tới thành phố, vẫn đang sống ở quê?

“Chuyện đó….Hạ Hạ, chúng ta nói chuyện của bà ngoại cậu sau nhé, mình trễ mất rồi.”

“Ừ, được rồi.”

Nhìn Đàm Giai Hân mặc kín mít như xác ướp đi lên chiếc xe bảo mẫu, lòng tôi hoang mang.

Tôi chưa bao giờ nghĩ tới, vào 10 năm sau, Đàm Giai Hân từ fan đu idol mà vào showbiz thành đại minh tinh hot.

Giai Bảo rất đẹp, dáng người rất tốt, hot là chuyện bình thường, tôi vui vẻ thay cho cô ấy.

Chỉ là, so với cô ấy, tôi cảm thấy bản thân hiện tại rất thất bại.

Trở thành bà nội trợ không được tích sự gì, ngay cả hôn nhân cũng không bảo vệ được.

Giống như cả mọi người đều đang nỗ lực tiến bộ, chỉ có tôi dậm chân tại chỗ.

Chẳng lẽ đây là nguyên nhân tôi muốn ly hôn sao?

Đang lúc phiền muội đi ra thương trường, tôi đột nhiên nhìn thấy Lục Dữ Hàn cùng một người phụ nữ đi vào cổng khách sạn xa hoa đối diện.

Cho nên….tôi mọc sừng rồi?

Khiếp sợ nửa phút, tôi quyết định làm ra một chuyện.

Lén lút đi vào khách sạn đó.

“Xin chào, cho hỏi quý khách có đặt trước không ạ?” Mới vừa vào, tiếp tân đã nhiệt tình dò hỏi.

“Không….Không có.” Rốt cuộc lần đầu tiên gặp được chuyện này, tôi hơi hoảng sợ, “Tôi muốn hỏi một chút, một nam một nữ mới đi vào…bọn họ….ở phòng nào vậy?”

“Xin lỗi quý khách, đây là thông tin riêng tư, chúng tôi không thể nói ạ.”

Kết quả như đã đoán trước.

“Tên khốn Lục Dữ Hàn này, sự nghiệp có thành tựu cái liền vứt bỏ người vợ tào khanh, vắt chày ra nước, để tôi tay không rời nhà, mất công tôi thích anh nhiều năm như vậy…”

Tôi đột nhiên suy nghĩ cẩn thận!

Nhất định “tôi” đã sớm phát hiện Lục Dữ Hàn không thích hợp, nhưng Lục Dữ Hàn am hiểu bạo lực lạnh, bản thân không đưa ra ly hôn mà để “tôi” không nhịn được nữa chủ động nói ra, cho sợ tay không rời nhà.

Có khi “tôi” tay không rời nhà là do Lục Dữ Hàn yêu cầu, chẳng qua “tôi” dựa theo ý tưởng của anh ghi trước trong đơn thôi.

“Ông trời ơi, tôi vậy mà thích một tên khốn à!”

Tôi ngửa mặt lên trời thở dài, ai ngờ phía sau truyền đến âm thanh quen thuộc: “Em đến đây làm gì?”

“Á!” Tôi sợ đến mức giật nảy lên, thiếu chút nữa đụng vào bàn trà bên cạnh.

Tôi ngã xuống sofa bên cạnh bàn trà, ngẩng đầu liền nhìn thấy khuôn mặt nghiêm túc của Lục Dữ Hàn.

Tôi thiếu chút nữa nói không ra lời: “Anh….sao anh lại ở đây?”

“Câu này anh phải hỏi em chứ?” Anh nhăn mày hỏi ngược lại.

“Em hẹn Giai Hân ở trung tâm thương mại đối diện ăn cơm đi dạo phố…..” Nói đến một nửa, tôi ôm miệng.

Ở trung tâm thương mại đối diện ăn cơm dạo phố, giờ lại xuất hiện tại đại sảnh khách sạn, không phải nói tôi theo anh đi vào à?

Tôi cho rằng Lục Dữ Hàn sẽ trách cứ tôi, không ngờ anh lại giải thích: “Vừa nãy là khách hàng, anh đưa cô ấy đến cửa phòng liền xuống dưới.”

“À, à”

Cho nên….tôi hiểu lầm?

Nhưng mà, như vậy không có nghĩa anh sạch sẽ đâu, có khi tiểu tam là người khác.

“Em đi dạo phố, sao không mua cái gì?”

“À….em không thấy gì muốn mua, nên không mua.” Tôi hơi chột dạ, không biết có nên nói với anh việc mình mất ký ức mười năm không?

Sợ nói ra anh không tin.

Chưa rõ chuyện gì xảy ra giữa “tôi” và anh, tôi cảm thấy mình không nên nói gì.

“Mình cùng nhau đi dạo đi.”

“A?” Với yêu cầu cùng nhau đi dạo phố của anh, tôi tỏ vẻ ngơ ngác.

“Không phải em nói anh luôn bận việc, lâu rồi không cùng em đi dạo phố sao? Chiều nay anh rảnh, vừa dịp có thể cùng em đi dạo, thuận tiện ăn gì đó.”

Lượng tin tức ẩn chứa trong nửa đầu câu, nhưng tôi bắt lấy nửa câu sau, dò hỏi: “Anh chưa ăn trưa à?”

“Ừ, đi sân bay đón khách rồi đến đây luôn.”

Xem ra công việc của anh rất vất vả.

Nhớ tới những thông tin từ Giai Bảo, mấy hành vi vô cớ gần đây là do hiểu nhầm quan hệ giữa anh với khách hàng, tôi càng chột dạ.

“Hai ta ăn gì trước đã.”

(6)

Tôi cùng Lục Dữ Hàn lại tới trung tâm thương mai đối diện. Cả hai đi một vòng nhưng không kiếm được món gì muốn ăn.

Cuối cùng, hai chúng tôi dừng ở một quán sủi cảo.

Tôi hỏi thử: “Hay là mình ăn sủi cảo đi?”

Anh có chút bất ngờ nhìn tôi, nhưng cũng sảng khoái đồng ý: “Được.”

Tôi nhớ anh không thích ăn sủi cảo mà?

“Một phần sủi cảo tôm, một sủi cảo củ cải thịt heo đi.”

Anh bảo tôi tìm chỗ ngồi, còn mình thì đến quầy gọi món.

Tôi định nói mình đã ăn cơm hồi trưa rồi, giờ chưa đói. Nhưng nhìn vẻ mặt mỏi mệt của anh, tôi đem lời nói nuốt vào trong họng.

Tôi rất yêu ăn sủi cảo, đặc biệt là nhân tôm với củ cải thịt heo.

Từ bé tôi sống cùng ngoại, cuộc sống khá túng quẫn, chỉ có lúc ăn Tết ngoại mới gói mấy cái sủi cảo tôm và sủi cảo thịt heo củ cải. Lúc ấy ngoại luyến tiếc ăn, toàn bộ đều đưa cho tôi.

Lên cấp ba tôi ở ký túc xá, bởi vì nhà xa nên cuối tuần không về, ngoại sẽ ngồi xe buýt hai tiếng đồng hồ để đưa sủi cảo cho tôi.

Tôi chia sủi cảo của ngoại với Lục Dữ Hàn, nghiêng đầu hỏi anh: “Có ngon không?”

“Cũng được.”

Lần nào anh cũng chỉ ăn một hai cái, tôi cho rằng anh khách khí, ngại ngùng ăn nhiều.

Cho đến ngày tỏ tình, tôi mới biết, anh không phải ngại mà là không thích ăn.

Ngày đó, tôi cầm hộp sủi cảo tỏ tình với anh. Tôi đã nói rằng: “Lục Dữ Hàn, đây là sủi cảo tôm mình thích ăn nhất, về sau đều cho cậu ăn, cậu….có thể hẹn hò với mình sao?”

Anh nói mình không thích nói ăn sủi cảo, còn nói so với ăn nhân tôm, anh tình nguyện ăn nhân củ cải thịt heo ở căn tin trường hơn.

Mọi người đều biết, sủi cảo nhân thịt heo củi cải ở căn tin trường rất là khó ăn, nhân gồm một miếng thịt như đậu nành trong một đống củ cải.

Tôi cho rằng anh nói vậy vì muốn từ chối tôi.

Không ngờ, tiếp đó anh lại nói: “Về sau, cậu cứ ăn hết sủi cảo đi, đừng để bạn gái mình đói gầy.”

Cú cua xe cực gắt khiến tôi suýt té sấp mặt.

Bởi vì hai chữ “Bạn gái” này mà tôi hưng phấn cả đêm không ngủ, vốn cho rằng sau khi tỉnh sẽ bắt đầu hẹn hò ngọt ngào, ai ngờ tỉnh dậy đã tới nơi này.



Trong lúc tôi hồi tưởng quá khứ, anh bưng hai chén sủi cảo lại đây.

Hai chén đều có rau thơm nhưng không có hành.

Tôi nhớ rõ hồi trước anh không ăn rau thơm.

“Tiệm này hẳn là mới mở, anh chưa thấy bao giờ cả. Em ăn thử xem có ngon không?”

“À, được.”

Mùi rất thơm, tôi vội vàng lấy đũa gắp một viên, ngoài ý muốn nhận ra mùi vị khá tốt.

“Thịt tôm rất nhuyễn, cho muối vừa đủ, nước canh đủ béo, có thể sánh bằng với sủi cảo ngoại làm.” Tôi không nhịn được khen.

“Nếu ngon thì ăn nhiều chút.” Hàng lông mày nhíu chặt của anh thả lỏng ra, biểu cảm dịu hơn hẳn so với sáng nay với lúc ở khách sạn.

Nhưng mà vẫn cho người ta cảm giác giữ khoảng cách.

Thấy anh cũng lấy đũa ăn, tôi không nhịn được hỏi: “Không phải anh không ăn rau thơm sao?”

“Hửm?” Anh liếc mắt nhìn tôi, sau đó đáp: “Em quên rồi à? Từ lúc bị ép uống một chén nước rau thơm vào ngày cưới, anh đã bắt đầu ăn rau thơm rồi. “

Tôi:!!!!

Bị ép uống nước rau thơm?

Trời đất hột vịt lộn ơi, ai mà độc ác như thế, dám ép Lục Dữ Hàn uống nước rau thơm!

“A…..ha ha ha, thật đúng là quên mất tiêu.”

Không có ký ức của mười năm nay, tôi đương nhiên không biết rồi.

Này vừa nói, đã khơi dậy lòng hiếu kỳ của tôi.

Đi chơi với Đàm Giai Hân cả trưa, sao lại quên mất hỏi cô ấy mấy chuyện trong lễ cưới chứ?

Lần sau phải hỏi kĩ càng mới được.

“Nhưng mà….em hơi tò mò, lúc phải uống rau thơm ấy, anh thấy thế nào?” Tôi buông đũa, tò mò hỏi anh.

“Cũng không có cảm giác gì, chỉ là căng da đầu uống hết. Lúc đó chỉ nghĩ: Nhanh uống xong rồi rước em về nhà thôi.” Anh cũng buông đũa, ngước mắt nhìn tôi. Ánh mắt thâm thúy chứa chan tình cảm nồng cháy.

Tôi bị ánh mắt này làm cho ngượng ngùng, vì để bớt xấu hổ, tôi cười ha ha hai cái: “Còn may là chỉ uống nước rau thơm chứ không bảo anh ăn sầu riêng.”

“Uống xong nước rau thơm còn phải ăn sầu riêng mà, em cũng quên rồi?”

Ấy…..

Anh tiếp tục nói: “Còn có bún ốc với đậu hũ thúi…”

Tôi:!!!!

“Không phải chứ!?” Tôi không thể tin được, anh sẽ ăn mấy thứ này.

Nhất định là Đàm Giai Hân yêu cầu, chỉ có cô ấy mới nghĩ ra mấy trò độc như vậy.

“À đúng…..em nhớ rồi, đều là mấy trò chặn cửa của Đàm Giai Hân nè.”

Không biết tôi đoán trúng hay không, Lục Dữ Hàn không tiếp tục đề tài nữa. Anh đứng dậy đến quầy thu ngân thanh toán, để tôi ngồi đó ngơ ngác.

Nhìn bóng dáng cao gầy cô đơn, sự áy náy lan khắp lòng tôi.

Hình như tôi không nên nhắc đến chuyện này.

Giờ chắc anh sẽ cảm thấy, Lâm Sơ Hạ hiện tại không yêu anh, cho nên chuyện vui ngày cưới cũng quên được.

Tôi nên làm gì để nói….Tôi là Lâm Sơ Hạ của mười năm trước đây với anh?
Bình Luận (0)
Comment