Xuyên Đến Mười Năm Sau

Chương 5

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

(13)

“Anh, bên kia có hải âu kìa, em muốn cho tụi nó ăn.”

“Đẹp quá đi à, anh mau chụp cho em một bức.”

“Woh, cuối cùng cũng thấy được Bánh gạo Vân Nam* trong truyền thuyết, em muốn ăn thử xem thế nào.”

*Raw là “饵块” (Erkuai) là một món ăn bản địa của Vân Nam rất phổ biến. Cái tên này có nghĩa đen là “tai nghe”. Nó thường được dùng xào với rau và sốt málà, là hỗn hợp của ớt đỏ khô, tiêu Tứ Xuyên và muối. Món ăn được chế biến theo ba giai đoạn:

Erkuai được làm bằng gạo chất lượng cao được nấu chín, sau đó ép vào khuôn đặc biệt. Khi nguội, bánh gạo nấu chín vẫn giữ được hình dạng của khuôn. Sau đó, bánh gạo được luộc, rang hoặc chiên nhanh trong dầu.

Một phương pháp làm bánh gạo Vân Nam được yêu thích là nướng bánh nhẹ nhàng trên lửa than. Erkuai nướng được dùng kèm với mứt cam, mứt hoặc mứt trái cây. Được phục vụ theo cách này, erkuai nướng phổ biến trên bàn ăn sáng ở Vân Nam cũng như bánh sừng bò ăn kèm với mứt cam ở bàn ăn sáng kiểu lục địa châu Âu.





“Còn có mỳ Dạng Tỵ, tên lạ quá chời, hương vị cũng là lạ lắm, anh ăn thử đi nè…”

*Raw là “漾濞卷粉”: Mì cuộn Dạng Lý là món ăn vặt đặc sản ở huyện Dạng Lỵ, châu Đại lý, tỉnh Vân Nam. Quê hương của mì cuốn Dạng Lý là Việt Nam, sau khi tuyến đường sắt Vân Nam – Việt Nam đi vào hoạt động, một số người Việt bắt đầu bán mì cuốn trên tuyến Vân Nam – Việt Nam để kiếm sống. Sau đó nó lan đến Khai Nguyên, Vân Nam, Quý Châu và Quảng Tây. Vào thời điểm đó, phương pháp sản xuất và chế biến món mì này đã phát triển và gần giống với món mì cuộn ngày nay.

Link cách làm: https://jingyan.baidu.com/article/d621e8da32d1612865913ff3.html



“Lục Dữ Hàn, được đến đây cùng với anh, em vui lắm. Mong sao thời gian sẽ dừng lại vào lúc này, cho dù mất đi mười năm, em cũng hạnh phúc lắm.

….

Lục Dữ Hàn nói, nếu tôi thích chỗ này thì mua một căn hộ, về sau dưỡng già ở đây. Lúc đó, mỗi ngày cả có đi du thuyền ở Nhĩ Hải, hoặc nắm tay đi bộ.”

Một lời đề nghị tuyệt vời.

Tiếc là, tôi đợi không được.

“Lục Dữ Hàn, em lạnh quá, anh ôm em chặt hơn đi.”

“Chúng ta đến bệnh viện ngay đây! A Sơ, anh đưa em đến bệnh viện.” Lục Dữ Hàn nhận ra cơ thể tôi yếu đi, vội ôm tôi ra ngoài.

“Không…. Em không cần đến bệnh viện, em không thích bệnh viện. Em chỉ muốn nằm trong lòng anh, nếu có thể ra đi trong lòng anh, em chết cũng không tiếc.”

Anh ngạc nhiên, tôi cười nói: “Thật ra em biết cả.”

Anh ôm chặt hơn: “Anh xin lỗi….Anh ích kỷ quá, anh không nên đưa em đi chơi…Anh không nghĩ thời gian của em còn ít như vậy… Anh nên đưa em đến bệnh viện trị liệu như Đàm Giai Hân nói….”

“Vô dụng thôi, trị không hết đâu anh. Thay vì dành thời gian cuối cùng tại bệnh viện, em thấy chuyến đi này càng ý nghĩa hơn nhiều.”

“Ít nhất, khoảng thời gian cuối cùng này, hai ta đã tạo ra được nhiều hồi ức tốt đẹp. Không phải sao?”

“Anh xin lỗi em….”

“Anh không cần xin lỗi đâu, anh rất tốt, anh không hề có lỗi gì với em cả. Gặp được anh là may mắn cả đời em, nếu cuộc sống bắt đầu một lần nữa….. Em vẫn lựa chọn như vậy.”

Hóa ra, màn chia lia sướt mướt trong mấy bộ ngôn máu chó, đều đau đớn xót xa như vậy a.

Hu hu hu, tôi muốn khóc ngụp nhà!

Không thể hiểu được, vì sao tôi mới là cô sinh viên thôi mà phải trải qua sinh ly tử biệt thế này.

Tôi nghĩ, đây có phải là giấc mộng không, tỉnh lại tôi lại trở về năm 19 tuổi.

Khả năng giấc mộng này là điềm báo cho tôi biết. Nếu tỉnh lại, nhất định phải yêu thương bản thân, kiểm tra sức khỏe định kì mỗi năm, dậy sớm ngủ sớm, ăn cơm đúng hạn, không ăn thực phẩm rác…. Sau đó, phải tiêm vắc xin phòng HPV….Còn có, không được ăn kem vào mùa đông, quá hại cho cơ thể.

Lúc bệnh nó kéo đến chịu không nổi đâu.

Đau đến hoài nghi cuộc đời luôn đấy.

Nhưng đau nhất không phải từ cơ thể, mà là phải nhìn người yêu nhất khóc như đứa trẻ…

Hành trình trưởng thành của Lục Dữ Hàn, tôi biết, giống tôi hồi nhỏ.

Sau khi cha mẹ tôi ly hôn, mẹ đưa tôi về nhà ngoại sống, sau khi mẹ qua đời thì ngoại nuôi tôi lớn.

Tuy cha mẹ chưa làm tròn trách nhiệm với tôi, nhưng ít nhiều cha sẽ gửi phí nuôi dưỡng cho tôi.

Nhưng Lục Dữ Hàn ….còn thảm hơn tôi nữa.

Anh mất cha mẹ từ nhỏ, sống ở nhà cậu. Tuy điều kiện gia đình cậu của anh khá giả nhưng họ ít quan tâm đến anh.

Nếu tôi chết đi, anh phải lẻ loi một mình.

Tính anh quái gở như vậy, không thích chuyện lại lầm lỳ, trừ công việc ra anh chẳng có sở thích gì.

Tôi không thể chết được….

Tôi phải ở bên Lục Dữ Hàn hết kiếp.

(14)

Có lẽ do ý chí của tôi quá mạnh mẽ.

Nên khi mở mắt ra, tôi lại trở về mười năm trước.

Tỉnh táo lại, cơn đau trên người biến mất, mái tóc dài xơ xác cũng không còn, nết nhăn ở mắt cũng không có.

Trong gương hiện ra Lâm Sơ Hạ tuổi đôi mươi, tóc ngắn đến tai, khuôn mặt còn mang theo sự non trẻ.

Bây giờ là ngày đầu tiên của kì nghỉ hè, năm nhất đại học mới kết thúc, tôi mới tỏ tình thành công vào ngày hôm qua.

Điện thoại ở mép giường rung lên, tôi ấn nút nghe sau, âm thanh dễ nghe truyền từ điện thoại: “Em dậy chưa?”

“Em mới dậy nè….”

“Anh đang ở dưới nhà em, em rửa mặt xong thì xuống nhé.”

“Xuống làm gì dợ?”

“Thì mình đi hẹn hò, làm chuyện mà các cặp đôi đều làm.”



Tôi tốn nửa tiếng để vệ sinh cá nhân và thay đồ, bà ngoại đang làm cơm sáng trong bếp thấy tôi hí hửng ra cửa bèn hỏi:”Bé đi đâu đấy?”

“Ngoại, giờ con gấp lắm nên không ăn sáng đâu.” Trước khi ra ngoài, tôi quay lại hôn bà: “Con yêu ngoại lắm.”

Tôi biết, vào mười năm sau, ngoại đã mất.

Lục Dữ Hàn không muốn tôi khổ sở nên gạt không nói, nhưng có một ngày tôi đang thay quần áo thì tìm thấy sổ nhật kí của “tôi”.

Trong đó viết thời gian ngoại mất và tại sao lại mất.

Sau khi kết hôn, vì không muốn làm phiền con cháu nên ngoại không chịu đến thành phố sống với tôi và Lục Dữ Hàn, ngoại cứ ở một mình tại quê. Có một hôm trời mưa, ngoại ra ngoài thu cây nông nghiệp thì bị té ngã, để rồi không bao giờ tỉnh lại nữa.

Còn may, ông trời cho tôi một cơ hội nữa.

Lúc này đây, tôi nhất định sẽ canh giữ bên cạnh ngoại, để bà an hưởng lúc tuổi già.

Có lẽ do có ký ức sau khi xuyên tới mười năm sau, nên bây giờ nhìn thấy Lục Dữ Hàn, tôi bỗng thấy thân thiết với anh hơn.

Tôi chạy xuống lầu, xà thẳng vào lòng anh: “Lục Dữ Hàn, em nhớ anh lắm.”

“Mới một đêm không gặp thôi mà.” Anh hơi thẹn thùng, hai tai đỏ lên.

“Cả đêm không gặp, em nhớ anh lắm.” Tôi sát lại hôn anh, anh xấu hổ ôm mặt tôi, rồi lúng túng hôn lên.

Ha ha, Lục Dữ Hàn thời niên thiếu đáng yêu chít mất!

“Lục Dữ Hàn, về sau anh nhất định sẽ rất thành công, có rất nhiều tiền luôn á.”

Chỉ không tốt ở chỗ, vợ lại mất sớm.

Nhưng mà, không chắc sẽ vậy đâu.

“Có tiền hay không không quan trọng, quan trọng là ở bên em.” Lục Dữ Hàn nói khiến tôi tỉnh táo lại.

Dù có tiền hay không thì sức khỏe vẫn là thứ quan trọng nhất

“Lục Dữ Hàn, anh đến bệnh viện với em nhé?” Nhớ đến việc này, tôi vội kéo anh đến bệnh viện.

Anh cho rằng tôi bị ốm, rất là khẩn trương.

Cuối cùng tôi lôi kéo anh cùng nhau khám sức khỏe tổng quát.

Tôi đoán không sai, bây giờ cơ thể tôi rất tốt, chưa bị cảm nhiễm virus HPV gì cả, cũng không có mầm bệnh ung thư.

“Tôi muốn đăng kí tiêm vắc xin HPV.” Thấy trước bệnh viện có tấm biển quảng cáo vắc xin HPV, tôi liền cầm căn cước đến đặt lịch.

Chỉ tiếc, lúc này vắc xin vẫn chưa được đưa ra thị trường, bệnh viện chỉ mới có thông tin về loại vắc xin này.

Bác sĩ Tề Hạo đã nói rằng, tuy vắc xin không thể ngăn bệnh hoàn toàn nhưng nó có thể ngăn ngừng rất nhiều loại virus.

Tôi hồi hợp chờ đợi hai ba năm, cuối cùng vắc xin chính thức đưa ra thị trường, tôi vội lôi kéo các bạn nữ gồm Đàm Giai Hân đến bệnh viện tiêm ngừa. Khi ấy bác sĩ đã ngạc nhiên khi tôi có ý thức mạnh mẽ như vậy.

Tất nhiên, đó là chuyện về sau.

Ngoài việc tiêm phòng, tôi bắt đầy chú ý đến sức khỏe bản thân nhiều hơn.

Ăn cơm ba bữa đúng giờ, hạn chế đồ ăn vặt và không thức khuya nữa.

Vậy nên, sau khi kì nghỉ hè kết thúc, Đàm Giai Hân đã thốt lên rằng tôi như thay đổi thành người khác.

“Đúng rồi, Giai Hân, không phải bà muốn gần gũi với thần tượng hơn sao? Hiện tại có chương trình tuyển chọn thần tượng đấy, bà đi đăng kí đi?”

“Hả,  chương trình tuyển chọn thần tượng sao? Liệu tui có được không?”

“Được mà, được mà, sure kèo bà vô luôn.” Mười năm sau, Đàm Giai Hân hot lên là do vào được top 3 của chương trình tuyển chọn này, kí hợp đồng với một công ty nhỏ, sau đó công ty dần lớn mạnh, bush cô ấy nổi tiếng.

Chỉ cần cô ấy đi theo lộ tuyến này, nhất định sẽ hot!

Nói được thì làm được, tôi ủng hộ Đàm Giai Hân thi đấu, kéo bạn cùng phòng bầu chọn, ủng hộ cô ấy, kết quả là cô ấy vào được top 3.

Có giữ được đoạn ký ức đó thật là quá tốt rồi…..

Nếu biết có thể xuyên về, tôi nên tìm hiểu thêm thông tin thị trường của mười năm sau.

Chắc chắn có tác dụng mà nhỉ?

Haiz…. tiếc là tôi ra đi quá sớm.

Khụ khụ…. nhưng vậy là đủ rồi.

“Tôi” vì không đi làm nên cứ dậm chân tại chỗ, giờ đây tôi chọn một con đường khác.

Tuy rằng tôi vẫn không đi làm văn phòng.

Nhưng mà, nhớ tới sự phổ cập của các loại video ngắn vào mười năm sau…. Tôi lập tức trở về quê nhà làm người sáng tạo nội dung.

Nói chính xác là quay một ít video ngắn về cuộc sống thôn quê. Như vậy, tôi vừa có thể ở bên ngoại, vừa có thể chia sẻ sinh hoạt điền viên chân thật với mọi người.

Nhưng mà, Lục Dữ Hàn không vui lắm, vì anh làm việc trong nội thành, muốn gặp tôi là phải bắt xe về….

“Hay là, anh không khởi nghiệp nữa, chúng mình chuyển về sống ở nông thôn, đợi có tiền thì mua chiếc xe, đi du lịch tự túc đến Vân Nam… Lúc đó chúng mình làm vlog món ngon và vlog du lịch….”

Tôi cho rằng anh sẽ từ chối, nhưng không ngờ anh lại đồng ý: “Ý tưởng này hay đấy.”

Có Lục Dữ Hàn gia nhập, lượng fans của tôi tăng tằng tằng tằng…. chủ yếu do anh quá đẹp trai.

Quả nhiên đây là thế giới quan tâm đến nhan sắc mà.

(15)

Năm 29 tuổi, tôi và Lục Dữ Hàn là một trong những blogger video ngắn (reels) đời đầu thành công ở thời điểm hiện tại.

Ở trong một gameshow có Đàm Giai Hân làm khách thường trú, anh lại một lần nữa cầu hôn tôi.

Lần cầu hôn này muộn hơn rất nhiều, kết hôn cũng muộn hơn.

Sở dĩ, bây giờ mới đồng ý lời cầu hôn của anh vì tôi lo mình sẽ bị bệnh, may mà hiện tại cơ thể tôi không vấn đề gì.

Tôi nghĩ, tôi thật sự đã thay đổi tương lai của bản thân.

Một ngày trước lễ cưới, Đàm Giai Hân và hội chị em của tôi đã vắt óc suy nghĩ xem ngày mai đưa ra thử thách để “hành” chú rể và phù rể.

Tôi nghiêm túc cảnh cáp: “Mọi người đừng có nghĩ đến vụ ép Lục Dữ Hàn uống nước rau thơm, ăn sầu riêng, đậu hũ thúi hay bún ốc đấy nhá.”

Tôi vừa dứt lời, Đàm Giai Hân phi tới ôm tôi hôn một phát: “Hạ Hạ, vẫn là bà hiểu Lục Dữ Hàn nhất! Quyết vậy đi nhé các chị em.”

Tôi: Tôi là ai? Đây là đâu? Tôi vừa mới vạ mồm đúng không?

Vào ngày cưới, nhìn Lục Dữ Hàn khốn khổ uống nước rau thơm, ăn sầu riêng với ăn đậu hũ thúi… Tôi muốn quay về quá khứ cho mình một cái tát.

“Được….” Tôi vừa định mở miệng giúp anh, Đàm Giai Hân liền túm tôi ngăn lại, còn nhét cho Lục Dữ Hàn thêm một miếng sầu riêng….

Xin lỗi anh, em thật sự không cố ý hại anh đâu…

Nhưng khi Lục Dữ Hàn dính đầy mùi hôi ôm tôi, hôn tôi, tôi càng hối hận hơn. Lúc đi ngang qua Đàm Giai Hân, tôi hỏi thẳng: “Tui thấy bà không phải muốn hành chú rể mà muốn hành tui đó!”

Cả hội chị em cười ngả tới ngả lui.

Trong buổi lễ, bà ngoại dắt tay tôi trao cho Lục Dữ Hàn. Người chủ trì ở bên cạnh hỏi:

“Chị đồng ý nhận anh Lục Dữ Hàn làm chồng, hứa sẽ khi thịnh vượng cũng như lúc gian nan…..?”

Không đợi người chủ trì nói hết, tôi đã vội vã đáp: “Tôi đồng ý.”

Giọng nói vang dội của tôi khiến cả hội trường cười vang.

“Khụ khụ, Lục Dữ Hàn, anh có đồng ý nhận……”

“Tôi đồng ý.” Lục Dữ Hàn càng gấp gáp hơn.

Người chủ trì: “Xem ra đôi vợ chồng này đã ngóng trông động phòng lắm rồi……”

Này, này, người chủ trì! Anh hàm súc một chút được không, sao lại nói thẳng trước toàn dân thiên hạ vậy!

Tuy rằng, tôi thật sự gấp lắm rồi….

Nhưng tôi cũng muốn chậm lại một chút để bộc lộ đôi lời muốn nói với Lục Dữ Hàn, tôi cầm mirco, vừa khóc vừa nói:

“Chào anh, Lục Dữ Hàn tuổi 29, Lâm Sơ Hạ tuổi 29 đây…

Bây giờ em có cơ thể khỏe mạnh, tâm trí cũng khỏe mạnh, em đã nỗ lực rất nhiều để có thể bên anh đến già.

Mặc kệ mười năm, hai mười năm hay là ba mươi năm, em đều muốn ở bên anh, muốn cùng anh đạp biển đi khắp thế gian, cùng anh ngắm bình minh hoàng hôn mỗi ngày…..

Lục Dữ Hàn, em yêu anh.”

Anh hôn tôi đáp lại: “Anh biết, anh đều biết.”

“A Sơ, anh cũng yêu em, anh sẽ vĩnh viễn yêu em.”

….

Hai năm sau, tôi sinh hạ bé cưng của anh.

Vốn tưởng có bé cưng nhỏ sẽ quên bé cưng lớn, nhưng anh không hề như vậy.

Anh vẫn như trước kia, có gì ăn ngon có chuyện gì vui đều nhớ đến tôi trước.

Anh rất yêu tôi, trước kia rất yêu tôi, bây giờ cũng rất yêu tôi, tôi cũng tin anh sẽ luôn yêu tôi.

Và tôi cũng vậy, luôn luôn yêu anh như anh yêu tôi.

“Lục Dữ Hàn, bé cưng của anh tè rồi kìa.”

“Tới đây.”

“Lục Dữ Hàn, bé cưng lớn của anh đói bụng.”

“Tới, tới!”

Thấy không, sự gấp gáp trong câu trả lời không giống nhau, chứng tỏ anh yêu tôi hơn.

Ha ha ha ha, được rồi, tôi thừa nhận mình ô vờ thinh kình quá, chứ giọng điệu anh vẫn vậy.

“Lục Dữ Hàn, anh yêu em hay em con gái nhất?”

“Đương nhiên là em rồi, không có em con gái đâu ra.”

Lòng cầu sinh rất mạnh nha.

Anh hỏi lại: “Em thì sao?”

“Đương nhiên là con rồi, dù gì con là miếng thịt rớt từ người em mờ ~”

Lục Dữ Hàn: “……”

“Lớn vậy rồi mà còn ghen với con gái nữa ~~ Ha ha ha, đùa anh thui, chứ em yêu cả hai như nhau.”

“Hừ” Anh vẫn không vui.

Nhưng tôi không dỗ anh đâu vì thật sự là vậy mà.

Con gái là tôi sinh, anh là người tôi cực khổ theo đôi, cả hai đều có phân lượng bằng nhau trong lòng tôi.

“Con trưởng thành sẽ có cuộc sống riêng của con, còn anh là bạn đời của em, giờ em yêu con nhiều chút, đợi con tìm được người thương thì em sẽ yêu anh nhiều hơn được không?”

Anh miễn cưỡng đồng ý, sau đó ôm lấy tôi: “Được rồi, chúng mình cùng nhau yêu con nhé.”

Tôi nghẹn ngào gật đầu: “Ừ.”

Trồi ôi, cuối cùng cũng xong rồi!
Bình Luận (0)
Comment