Xuyên Đến Sau Khi Vai Ác Phá Sản

Chương 4

"Ngộ độc kim loại ?" Bùi Hành Vũ nhếch môi, vẻ mặt như cười như không, lặp lại bốn chữ đó, rồi nhìn Đường Tự hỏi lại: "Cậu không phải hổ yêu sao? Cắn ngươi sao lại bị trúng độc kim loại nặng?"

Thật ra, ngay khi vừa thốt ra cái cớ đó, Đường Tự cũng nhận ra mình có khả năng bị bại lộ. Cậu nhanh chóng ngẩng cao cổ, bày ra bộ dáng mạnh mẽ mà đáp lại: "Ai, Anh không biết đó thôi..."

Vừa bắt đầu, Đường Tự lập tức nhập vai, giả bộ đáng thương: "Ngọn núi mà tui thành tinh bị ô nhiễm nặng lắm, tui ăn bậy ăn bạ, bây giờ toàn thân đều nhiễm kim loại nặng rồi. Tui... tui là một yêu quái bị ô nhiễm, tui không sạch sẽ..."

Bùi Hành Vũ: "..."

Đường Tự càng nói càng thấy bi thương, nét mặt cũng nhuốm vẻ buồn rầu.

Cậu nói chậm rãi, từng chữ một như đang nghĩ ra lý do hợp lý nhất trong đầu, dựa vào ký ức của "Đường Tự" để biên lý do thoái thác. Có thể nói mạch lạc như vậy đã là phát huy vượt mức bình thường rồi.

Cuối cùng, Đường Tự hạ kết luận: "Cho nên tui không chỉ không thể bị cắn, mà nếu bị cắn sẽ có nguy cơ bị ngộ độc kim loại nặng."

Nói xong, Đường Tự còn len lén quan sát biểu cảm của Bùi Hành Vũ, lo lắng không biết anh có tin hay không.

Bùi Hành Vũ vẫn giữ nụ cười mập mờ trên môi, ánh mắt khó đoán làm Đường Tự không khỏi tự hỏi trong lòng: Rốt cuộc là tin hay không tin đây?

Giây tiếp theo, Đường Tự nghe thấy Bùi Hành Vũ hỏi một câu: "Cậu không phải đại yêu sao? Đại yêu cũng sợ ô nhiễm kim loại nặng à?"

Đường Tự cảm thấy uy nghiêm của mình bị xúc phạm ngay tại chỗ. Cậu chống nạnh, ưỡn ngực, giọng điệu đanh thép mà phản bác: "Bằng không tại sao người ta lại đề xướng 'Non xanh nước biếc là núi vàng núi bạc' chứ? Các ngươi là nhân loại còn không chịu nổi ô nhiễm, chẳng lẽ yêu quái bọn tôi chịu được sao?"

Khi nói ra câu đó, Đường Tự cảm thấy mình vô cùng uy nghiêm, ngạo nghễ, nhưng trong mắt Bùi Hành Vũ, bộ dáng ấy chẳng khác gì một con mèo con đang xù lông ra dọa người, đáng yêu vô cùng.

Không hổ là miêu yêu.

Nghĩ đến đó, Bùi Hành Vũ lại không nhịn được, đưa tay lên xoa đầu Đường Tự một cái.

Vậy là tin rồi hả?

Đường Tự nhìn phản ứng của Bùi Hành Vũ, trong lòng mơ hồ tự đưa ra kết luận.

Bên này, Đường Tự tự tin rằng mình đã giấu được thân phận, còn bên kia, Quách Hướng Đông nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại, vẻ mặt trầm ngâm suy tư.

Trong lòng hắn đầy nghi hoặc: Đường Tự tại sao lại cúp máy? Là phát hiện ra thủ đoạn "sư tử ngoạm" của mình sao? Hay là cậu ta thật sự không thể xoay xở nổi một vạn đồng?

Nếu không, có nên hạ giá giới thiệu phí xuống một chút không nhỉ?

Quách Hướng Đông thật sự không muốn từ bỏ Đường Tự. Đương nhiên, luyến tiếc khoản tiền giới thiệu là một chuyện, nhưng quan trọng hơn là ánh mắt của hắn không hề tệ. Đường Tự có ngoại hình rất đẹp, gương mặt kia tuyệt đối phù hợp với giới giải trí.

Quách Hướng Đông cũng không muốn mãi giậm chân ở tầng chót của giới nghệ thuật. Nếu lần này có thể khai quật được một "hạt giống tốt", hắn hoàn toàn có cơ hội leo lên một vị trí cao hơn.

Hắn cũng không hiểu vì sao, ngày hôm qua, hay chính xác là trước khi gọi điện thoại, hắn vẫn kiên quyết đòi cho bằng được một vạn đồng. Nhưng sau khi gọi điện thoại xong, cái một vạn đồng đó dường như chẳng còn quan trọng nữa.

Không chỉ vậy, trong lòng hắn còn xuất hiện một giọng nói mơ hồ: Bỏ qua một vạn đồng này đi, nó sẽ đổi lại cho ngươi nhiều hơn thế.

Quách Hướng Đông càng nghĩ càng rối rắm, nhưng cảm giác này lại càng lúc càng rõ ràng.

Cuối cùng, hắn khẽ cắn môi, quyết định từ bỏ một vạn đồng tiền giới thiệu phí.

Quách Hướng Đông lại gọi cho Đường Tự.

Không lâu sau, điện thoại được kết nối. Hắn đi thẳng vào vấn đề: "Đường Tự, ngày mai đến Triều Ca Điện Ảnh tìm tôi, tôi sẽ đưa cậu đi gặp người đại diện."

Bên đầu dây kia vang lên vài tiếng lạo xạo, rồi ngay sau đó là một giọng nói trầm thấp vang lên, dứt khoát: "Nhà chúng tôi nghèo, không trả nổi một vạn đồng tiền giới thiệu phí."

Rõ ràng là một chủ đề có chút khó xử, vậy mà Quách Hướng Đông lại nghe được từ giọng nói ấy một sự điềm tĩnh lạ kỳ, giống như đối phương không phải đang nói "tôi rất nghèo", mà chỉ đơn giản là thông báo "hôm nay thời tiết không tệ."

Quách Hướng Đông ngẩn người một lúc, rồi nhanh chóng nhận ra người nói chuyện không phải Đường Tự, mà là bạn đời của cậu ta.

Hắn khẽ nhíu mày, trong lòng có chút bất mãn. Dù là bạn đời thì cũng không nên quyết định thay cho Đường Tự như vậy.

Thế nhưng, đã hạ quyết tâm không cần một vạn đồng giới thiệu phí, Quách Hướng Đông nén lại sự khó chịu, cố gắng giữ bình tĩnh: "Không cần một vạn, tôi sẽ giới thiệu Đường Tự miễn phí."

Quách Hướng Đông nghĩ rằng như vậy là đối phương sẽ đồng ý ngay, nhưng không ngờ lại nhận được một câu đáp càng kiên quyết hơn:

"Không cần."

Âm thanh từ điện thoại vang lên, từng chữ từng chữ rõ ràng, mạnh mẽ, tựa như ngọc thạch gõ vào nhau, trong trẻo mà đầy uy lực: "Đường Tự sẽ không ly hôn với tôi."

Giọng nói ấy không hề dao động, từng câu chữ mang theo sức ép vô hình.

Quách Hướng Đông giật mình, tay run lên, suýt chút nữa làm rơi điện thoại.

Rõ ràng chỉ là một giọng nói qua điện thoại, vậy mà lại khiến hắn cảm nhận được sự uy hiếp mạnh mẽ đến mức kinh sợ.

Khi hắn lấy lại tinh thần, cuộc gọi đã bị ngắt.

Không cam lòng, Quách Hướng Đông lập tức gọi lại.

Lần này, người bắt máy là Đường Tự.

Cậu cũng rất thẳng thắn: "Tôi sẽ không ly hôn!"

Quách Hướng Đông: "..."

Giọng đừng có run chứ! Bị uy hiếp thì cũng chớp mắt cái đi!

Biết lúc này có nói gì cũng vô ích, Quách Hướng Đông quyết định tạm hoãn kế hoạch, giọng điệu mềm mỏng hơn: "Nếu cậu không muốn ly hôn thì tạm thời cứ để vậy đi. Ngày mai tới Triều Ca Điện Ảnh tìm tôi."

Đợi đến khi Đường Tự nổi tiếng, có địa vị, chẳng lẽ còn sợ thoát không được người chồng hiện tại?

Quách Hướng Đông không biết lấy đâu ra tự tin, nhưng trong lòng hắn cứ có cảm giác mãnh liệt rằng Đường Tự nhất định sẽ thành danh.

Không cần nộp phí giới thiệu, cũng không cần ly hôn, Đường Tự ngẫm nghĩ một lúc rồi đáp: "Được, mai tôi sẽ tới tìm anh."

Quách Hướng Đông cuối cùng cũng cảm thấy mỹ mãn mà kết thúc cuộc trò chuyện.

Gần như ngay sau khi kết thúc, điện thoại của hắn lại reo lên.

Quách Hướng Đông nhìn lướt qua tên người gọi, vội vàng bắt máy, cung kính lên tiếng: "Anh Ngô."

Anh Ngô-tên đầy đủ là Ngô Thắng Kỳ-là cấp trên trực tiếp của Quách Hướng Đông, cũng là một người đại diện tại Triều Ca Truyền Thông.

Ngô Thắng Kỳ trên tay đang quản lý vài tiểu minh tinh, lịch trình lúc nào cũng kín đặc. Giọng nói của anh ta ngắn gọn, dứt khoát: "Đơn xin của cậu lần trước đã được thông qua. Ngày mai cậu có thể bắt đầu dẫn dắt nghệ sĩ. Cậu có thể chọn từ luyện tập sinh của công ty, hoặc tự mình khai thác nghệ sĩ bên ngoài."

Trong khoảnh khắc đó, Quách Hướng Đông xúc động đến không nói nên lời.

Hắn... cuối cùng đã trở thành một người đại diện thực thụ!

Đường Tự chính là phúc tinh của hắn!

Kết thúc cuộc gọi với Quách Hướng Đông, Đường Tự cẩn thận nhìn về phía Bùi Hành Vũ. Không ngờ, chỉ cần thấy Quách Hướng Đông gọi điện đến là Bùi Hành Vũ đã phát điên lên.

May mắn là cậu đã kiên định bày tỏ rõ ràng với Quách Hướng Đông về quyết tâm không ly hôn, thế nên Bùi Hành Vũ mới dần khôi phục lại lý trí.

Thật kỳ lạ, rõ ràng Bùi Hành Vũ không quá thân thiết với "Đường Tự", nhưng chỉ cần nhắc đến chuyện ly hôn là anh lại mất kiểm soát.

Chính Bùi Hành Vũ cũng không trả lời được câu hỏi này.

Dù vậy, khi không nổi điên, anh lại rất dịu dàng: "Cậu thật sự muốn thử một lần sao?"

"Tôi muốn kiếm tiền nuôi gia đình mà!" Đường Tự vỗ ngực, đáp lại đầy đương nhiên.

Sau khi phá sản, Bùi Hành Vũ cũng từng nghĩ đến việc ra ngoài tìm việc làm, nhưng vì ai cũng biết anh mắc chứng hưng cảm, hơn nữa tâm trạng thất thường, nên không nơi nào chịu nhận, công việc cũng chẳng thể duy trì lâu dài.

Đường Tự có lúc ngẫm lại, cảm thấy Bùi Hành Vũ thật sự rất đáng thương.

Nếu Bùi Hành Vũ tạm thời không tìm được việc, vậy mình nuôi anh ấy cũng được.

Là một kim nguyên bảo tinh, đối với cậu, tiền bạc căn bản không phải vấn đề.

Đường Tự bước lại gần, vỗ vai Bùi Hành Vũ, vẻ mặt nghiêm túc: "Đừng lo, tôi sẽ nuôi anh."

Bùi Hành Vũ: "..."

Bùi Hành Vũ không nhịn được, lại đưa tay xoa đầu Đường Tự một cái, xoa đến khi tóc cậu rối tung lên. Đường Tự liếc mắt trừng lại, anh mới chịu buông tay.

Anh mỉm cười: "Vậy sau này phải nhờ em chăm sóc rồi, bạn đời bé nhỏ của tôi."

Hôm sau, Đường Tự theo đúng lịch hẹn đến Triều Ca Điện Ảnh.

Khi cậu đến nơi, Quách Hướng Đông đang bận rộn xử lý thủ tục chuyển chức, liền bảo Đường Tự ngồi chờ một lát ở đại sảnh.

Trong góc đại sảnh có khu vực tiếp khách, Đường Tự đi tới đó, tùy ý tìm một chỗ ngồi xuống, dựa vào sofa và khép mắt nghỉ ngơi.

Mặc dù ký ức của "Đường Tự" đã giúp cậu hiểu được phần nào về cuộc sống của nhân loại, nhưng rốt cuộc, đó vẫn không phải ký ức thuộc về cậu, chưa thể hoàn toàn tiêu hóa và hấp thụ.

Thế nên, mấy ngày nay, Đường Tự đôi lúc trông có chút ngơ ngác, phản ứng hơi chậm chạp.

Vừa lúc có khoảng thời gian yên tĩnh này, có thể tranh thủ tiêu hóa ký ức của "Đường Tự" tốt hơn, đồng thời dung hợp thật sự với cơ thể này.

Quách Hướng Đông vừa làm xong thủ tục chuyển chức, bước xuống liền thấy có hai người đang đứng nói chuyện với Đường Tự. Vì họ đưa lưng về phía mình nên Quách Hướng Đông không nhìn rõ, chỉ nghĩ đó là người trong công ty đến "cướp" người của mình.

Hắn vội vàng bước tới.

"Đường Tự!" Quách Hướng Đông chưa tới, giọng đã vang lên trước.

Đường Tự nghe tiếng gọi, ngẩng đầu nhìn qua, hai người kia cũng quay lại.

Cuối cùng, Quách Hướng Đông cũng thấy rõ diện mạo của "đối thủ cạnh tranh". Nhưng ngay lập tức, hắn ngây người.

Đây nào phải là đối thủ cạnh tranh, đó là Diệp Chi Vân-đạo diễn hài kịch trẻ tuổi nổi danh của Triều Ca Điện Ảnh-và người đại diện của anh ta, Tả Khánh Viễn.

Hoodie trắng thực ra chính là Tả Khánh Viễn. Anh ta nhìn Quách Hướng Đông hỏi thẳng: "Cậu ấy là nghệ sĩ của anh?"

Dù chưa ký hợp đồng chính thức, nhưng Quách Hướng Đông vẫn mạnh dạn gật đầu: "Đúng vậy."

"Vậy thì vừa hay," Tả Khánh Viễn mỉm cười: "Diệp đạo đang thiếu một diễn viên cho bộ phim mới. Nghệ sĩ của anh rất hợp. Có thể để cậu ấy thử vai được không?"

Diệp Chi Vân sắp quay phim mới, chuyện này cả công ty ai cũng biết. Quách Hướng Đông cũng biết đạo diễn vẫn luôn tìm kiếm một diễn viên nam thứ phù hợp mà chưa ai đạt yêu cầu.

Giờ Đường Tự lần đầu thử vai đã có cơ hội tham gia vào phim của Diệp Chi Vân, khởi điểm này với một tân binh thật sự là quá cao.

Quách Hướng Đông lẽ ra phải vui mừng phấn khởi.

Chỉ là...

Quách Hướng Đông dè dặt hỏi: "Xin hỏi vai mà Đường Tự phù hợp là..."

"Chính là Thần Tài." Diệp Chi Vân không đợi hắn nói hết câu, lập tức chỉ vào Đường Tự đáp ngay: "Cậu không thấy cậu ấy đóng vai Thần Tài chính là bản sắc diễn xuất sao?"

Quách Hướng Đông: "..."

Trước đó thì hắn thật sự không nghĩ tới, nhưng sau khi Diệp Chi Vân chỉ ra, Quách Hướng Đông càng nhìn Đường Tự lại càng cảm thấy... cậu ấy thật sự rất giống Thần Tài.

Không chỉ Quách Hướng Đông, mà ngay cả Diệp Chi Vân và Tả Khánh Viễn cũng nhất thời im lặng.

Ba ánh mắt đồng thời nhìn về phía Đường Tự.

Họ không hiểu nổi, Đường Tự rõ ràng là một thanh niên cao ráo, khuôn mặt tinh xảo, khí chất nổi bật, thế nhưng không hiểu sao lại tỏa ra khí chất Thần Tài kỳ lạ đến vậy.

Nhìn lâu một chút, thậm chí còn có cảm giác muốn quỳ xuống bái lạy một cái...

Bình Luận (0)
Comment