Đây là cảm giác gì mà quen thuộc đến vậy!
Khi Bùi Hành Vũ li.ếm lên bề mặt của mình, toàn bộ thân kim nguyên bảo của Đường Tự lập tức cứng đờ.
Cảm giác này giống hệt như lúc trước khi cậu chưa đến thế giới này, từng bị một đại yêu trong núi sâu li.ếm láp.
—— Giống như có ý định muốn nuốt trọn vào bụng, nhưng lại không nỡ, cứ mãi khắc chế thứ tình cảm mãnh liệt ấy.
Trước đây, Đường Tự luôn cảm thấy sợ hãi, vì khi đó cậu chưa hiểu được sự khắc chế đó. Nhưng bây giờ, cậu lại chẳng thấy sợ chút nào, bởi cậu biết rằng, dù Bùi Hành Vũ có muốn ăn cậu đi nữa, anh cũng sẽ rất khắc chế, tuyệt đối không làm tổn thương cậu.
Nghĩ đến đây, Đường Tự cảm giác như mình đã bỏ qua điều gì đó, nhưng nghĩ mãi vẫn không thể nhận ra.
Đương nhiên, tình hình lúc này không cho phép cậu suy nghĩ quá nhiều.
Cậu cảm giác được bản thân bị nâng lên bởi một đôi tay ấm áp, sau đó là cảm giác mềm mại dừng lại trên thân mình.
Không giống như đầu lưỡi l.iếm láp ban nãy, lần này là những nụ hôn nhẹ nhàng và ấm áp.
Sự căng thẳng cuối cùng trong Đường Tự cũng dần tan biến.
Người đang hôn cậu là Bùi Hành Vũ, anh sẽ không bao giờ làm tổn thương cậu.
Thậm chí, anh còn chẳng quan tâm việc cậu hiện nguyên hình là thứ gì, vẫn dịu dàng và trân trọng đối đãi.
Bởi vậy, tận sâu trong lòng Đường Tự len lỏi một niềm vui thầm kín.
Bùi Hành Vũ khẽ hôn lên thân kim nguyên bảo một cái, sau đó ngẩng đầu lên, đôi tay vẫn nâng niu cậu, ngón tay cái nhẹ nhàng vu.ốt ve bề mặt lấp lánh của Đường Tự. Giọng nói mang theo chút kinh ngạc: "Thì ra là kim nguyên bảo thành tinh à."
Mặc dù không phải là mèo chiêu tài xù lông như anh từng đoán, nhưng khi nhìn thấy Đường Tự trong hình dáng vàng óng rực rỡ này, anh lại càng cảm thấy thích thú hơn.
Vừa mới nhìn thấy bản thể của Đường Tự, Bùi Hành Vũ đã nảy sinh một loại xúc động mãnh liệt muốn nuốt cậu vào bụng.
Cũng may anh kiềm chế được, biến hành động nuốt đó thành li.ếm láp nhẹ nhàng.
Đường Tự nhảy nhót vài cái trong lòng bàn tay Bùi Hành Vũ để chứng tỏ sự tồn tại của mình, cả khối kim nguyên bảo tròn vo dưới ánh đèn phản chiếu lấp lánh kim quang.
Vì đã lâu không biến về bản thể, Đường Tự cảm thấy hơi không quen.
Mỗi lần cử động đều có chút vụng về, nhảy lên lại không giữ vững được thăng bằng, toàn bộ kim nguyên bảo lăn một vòng về phía trước, suýt chút nữa rơi khỏi lòng bàn tay của Bùi Hành Vũ.
May mà Bùi Hành Vũ nhanh tay giữ lại, nếu không Đường Tự đã rơi xuống đất rồi.
Dù sao đây cũng là kim nguyên bảo, nếu rơi xuống cọ xát trầy xước mất chút vàng, anh nhất định sẽ đau lòng lắm.
Đường Tự dường như đoán được suy nghĩ của Bùi Hành Vũ, thân kim nguyên bảo tròn vo nhảy lên, nhẹ nhàng cọ cọ lên mặt anh.
Người chỉ đau lòng lớp vàng bên ngoài thôi sao? Còn tôi thì không đau lòng à? Bùi Hành Vũ, anh có còn lương tâm không chứ!
Sau khi húc Bùi Hành Vũ một cái, Đường Tự lăn trở lại giường, lăn qua lăn lại vài vòng rồi tự mình chui vào trong chăn, chỉ để lộ cái mông nhỏ của kim nguyên bảo ra ngoài.
Bùi Hành Vũ nhìn cảnh tượng ấy mà không nhịn được bật cười, khóe miệng cong lên đầy ý cười. Anh quỳ một gối trên giường, đưa tay chọc nhẹ vào nửa cái kim nguyên bảo đang lộ ra ngoài: "Giận rồi à?"
Kim nguyên bảo chậm rãi nhích từng chút một, cố gắng đẩy mình sâu hơn vào trong chăn, cuối cùng vùi kín mít, không còn thấy gì ngoài tấm chăn phồng lên một chút.
"Ai bảo là mình là đại não rìu cơ chứ?" Bùi Hành Vũ không kéo Đường Tự ra, chỉ chuyển từ quỳ sang ngồi, đôi mắt chăm chú dõi theo tiểu kim nguyên bảo đang lăn tròn trốn trong chăn. Miệng không quên trêu ghẹo: "Đại não rìu có dễ thương như tiểu nguyên bảo đâu? Cả người đầy lông, chẳng dễ thương chút nào."
Kim nguyên bảo nghe đến đây thì nằm im, giả vờ chết, mặc kệ lời trêu chọc.
Bùi Hành Vũ nhìn thấy thế càng cảm thấy trong lòng mềm mại, như bị sự dễ thương của cục kim nguyên bảo này làm tan chảy. Không nhịn được, anh vươn tay kéo tấm chăn lên, lộ ra một cục kim nguyên bảo tròn trịa đang nằm im bất động.
Kim nguyên bảo vẫn nằm im, tiếp tục giả vờ như không biết gì.
Bùi Hành Vũ khẽ cười, ngón tay khẽ chọc chọc lên bề mặt nhẵn mịn của nó: "Đại não rìu làm sao dễ thương bằng tiểu nguyên bảo của anh được? Cả người toàn là lông lá, không dễ thương chút nào. Vẫn là tiểu nguyên bảo của anh đẹp nhất, ánh vàng rực rỡ lấp lánh, ai nhìn cũng thích. Anh chỉ muốn giấu tiểu nguyên bảo đi thôi, không cho ai nhìn thấy hết."
(*) "Đại não rìu" (大脑斧) là cách nói lái vui nhộn trong tiếng Trung, ám chỉ con hổ (老虎 - lǎohǔ). Đây là một kiểu chơi chữ, xuất phát từ cách phát âm gần giống nhau giữa "大脑斧" (dà nǎo fǔ) và "老虎" (lǎohǔ).
Mặc dù là đang dỗ dành, nhưng lời cuối của Bùi Hành Vũ lại là thật lòng. Anh thật sự muốn giấu Đường Tự đi, không muốn cho bất kỳ ai thấy.
Đường Tự ở hình dạng con người đã khiến bao người say mê điên cuồng, nếu họ biết cậu hóa thành kim nguyên bảo đẹp đẽ như thế này, liệu họ còn điên cuồng đến mức nào?
Sự thật chứng minh, cách dỗ dành của Bùi Hành Vũ cực kỳ hiệu quả.
Kim nguyên bảo cuối cùng cũng chủ động nhảy lên lòng bàn tay của anh.
Thật ra, đột nhiên biến trở về nguyên hình trước mặt Bùi Hành Vũ, ngay cả Đường Tự cũng cảm thấy bất ngờ và có chút ngượng ngùng.
Bấy lâu nay, cậu toàn khoe khoang trước mặt Bùi Hành Vũ rằng mình là một con hổ yêu to lớn oai phong, thế mà đến lúc hiện nguyên hình lại biến thành một cục kim nguyên bảo tròn trĩnh.
Không phải là vì Đường Tự cảm thấy bị bóc trần lời nói dối nên khó chịu, mà là cậu có chút tự ti không rõ nguyên do.
Sống trong thế giới loài người lâu như vậy, cậu đương nhiên biết có nhiều người rất thích những con vật xù lông dễ thương. Cậu nghĩ rằng Bùi Hành Vũ chính là một người như vậy, nếu không sao anh lại thường xuyên xoa đầu hoặc nựng sau gáy cậu như vậy?
Chính vì lý do đó, Đường Tự cảm thấy khi mình biến thành một khối kim nguyên bảo trơn láng, không có lấy một chút lông tơ mềm mại, Bùi Hành Vũ liệu có còn thích cậu như trước?
Đường Tự chính mình cũng không hiểu tại sao lại đột nhiên có loại cảm giác tự ti như vậy, nhưng mỗi khi nghĩ đến bản thể của mình trụi lủi, hoàn toàn không có một sợi lông, hắn liền không muốn để Bùi Hành Vũ nhìn thấy.
Trong lòng chỉ toàn là lo lắng, sợ Bùi Hành Vũ sẽ không thích hình dạng trụi lủi này của mình.
Cho đến khi Bùi Hành Vũ nói ra những lời vừa rồi, mặc dù nghe như đang dỗ dành, nhưng Đường Tự nghe xong lại thấy cực kỳ vui vẻ.
Thế là Đường Tự liền nhảy trở lại vào lòng bàn tay Bùi Hành Vũ, lăn qua lăn lại trong lòng bàn tay ấm áp ấy.
Bùi Hành Vũ thông minh cỡ nào chứ, nhìn thấy phản ứng của Đường Tự, lập tức liền đoán ra tâm lý của hắn. Anh nâng Đường Tự lên gần môi mình, dịu dàng hôn lên:
"Đồ ngốc." Bùi Hành Vũ bật cười, cười xong lại tiếp tục hôn hắn.
Đường Tự đương nhiên không thích bị gọi là đồ ngốc, liền bật lên, cố ý đâm đầu vào môi Bùi Hành Vũ.
Nói là đâm, thật ra cũng chẳng nỡ dùng nhiều sức, chỉ giống như chủ động đưa lên môi để Bùi Hành Vũ hôn vậy.
Một người một kim nguyên bảo cứ thế đùa nghịch một hồi, Bùi Hành Vũ nửa nằm trên giường, đặt Đường Tự lên bụng mình, yêu thích không nỡ buông tay, nhẹ nhàng vu.ốt ve.
"Giờ có thể biến lại thành người không?" Bùi Hành Vũ hỏi.
Đường Tự nhảy lên một cái.
— Để mình thử xem.
Chỉ một lát sau, Bùi Hành Vũ cảm thấy trước mắt ánh kim lóe lên, "Bụp" một tiếng, một thanh niên hoàn toàn trần trụi xuất hiện trước mặt anh.
Thanh niên đang nằm úp sấp trên người Bùi Hành Vũ, hai mắt tròn xoe nhìn nhau không chớp.
Lần này, Đường Tự biến hình vẫn chưa hoàn toàn, tóc hắn ánh vàng rực rỡ, ngay cả đồng tử cũng có màu vàng kim, lấp lánh như ánh sáng.
Ngũ quan của hắn thoạt nhìn không khác trước là bao, nhưng nếu quan sát kỹ thì có một chút khác biệt. Dường như gương mặt trở nên trẻ trung hơn, và cũng... thu hút hơn.
"Yêu lực của mình vẫn chưa ổn định," Đường Tự hoàn toàn không để ý việc bản thân đang trần trụi, cả người nằm rạp lên người Bùi Hành Vũ, không muốn động đậy, "Hóa hình vẫn chưa hoàn chỉnh, chờ thêm vài ngày yêu lực ổn định, lúc đó mình có thể duy trì hình người lâu hơn. Một lát nữa có lẽ mình sẽ lại biến trở về bản thể."
Toàn thân Bùi Hành Vũ cứng đờ, ánh mắt không dám nhìn xuống, suy nghĩ cũng không chịu khống chế, không biết là đang nghĩ gì, đến nỗi Đường Tự nói gì anh cũng không nghe rõ.
Mãi đến khi Đường Tự lặp lại lần nữa, Bùi Hành Vũ mới chậm rãi phản ứng lại.
Phản ứng lại sau đó, Bùi Hành Vũ lập tức kéo chăn che lại, nói với giọng nghiêm túc: "Em mặc quần áo vào trước đi, được không?"
Đường Tự không cảm thấy mình có vấn đề gì, hiện tại cơ thể đang hơi nóng, như thế này vừa hay thoải mái.
Nói rồi, Đường Tự vẫn nằm trên người Bùi Hành Vũ, tay không ngừng chạm vào chỗ này, sờ sờ chỗ kia, hoàn toàn không phải cố ý làm gì, chỉ là theo bản năng muốn đụng vào Bùi Hành Vũ mà thôi.
Bùi Hành Vũ bị sự trêu chọc đó làm cho không chịu nổi, cuối cùng anh không nhịn được, quay người lại hôn lấy Đường Tự.
Mọi chuyện cứ thế tiến triển, hơi thở dồn dập, ánh mắt say mê, chỉ còn thiếu một bước nữa là chạm đến đích.
Bùi Hành Vũ đột ngột dừng lại.
Nói anh cố chấp cũng được, bảo anh ngốc nghếch cũng không sao. Anh chỉ muốn khi Đường Tự thật sự hiểu rõ cảm giác của mình, khi cả hai đều chân thành, mới cùng nhau đi đến bước cuối cùng đó.
Đường Tự khó chịu, cứ cọ qua cọ lại trong lòng Bùi Hành Vũ, cuối cùng anh chỉ có thể bất đắc dĩ mà giúp hắn giải tỏa.
Khi mọi thứ trở lại bình thường, Đường Tự vẫn còn mơ màng, đã bị Bùi Hành Vũ bế vào phòng tắm để tắm rửa.
Hắn bị đặt vào bồn tắm, dòng nước ấm áp cuối cùng cũng đánh thức tâm trí đang mê loạn.
Vừa định hỏi Bùi Hành Vũ tại sao không tiếp tục đến cùng, thì "bốp" một cái, không kịp phản ứng, Đường Tự đột nhiên biến thành một khối kim nguyên bảo ánh vàng rực rỡ trong nước.
Đường Tự: "..."
Bùi Hành Vũ: "..."
Trong khoảnh khắc, cả hai đều có chút may mắn vì vừa rồi không đi đến cuối cùng, nếu không, đang giữa chừng Đường Tự lại biến thành kim nguyên bảo thì đúng là một câu chuyện khác. Phỏng chừng Bùi Hành Vũ cả đời này sẽ ám ảnh đến mức không dám nghĩ tới nữa.
Đường Tự tự nhốt mình trong sự tủi thân.
Hắn lăn vài vòng trong nước, lăn đến một góc bồn tắm, tự giam mình lại, không chịu nhìn Bùi Hành Vũ.
Xem ra, trước khi yêu lực hắn ổn định, hắn và Bùi Hành Vũ đúng là không thể làm được bước cuối cùng.
Bùi Hành Vũ nhìn Đường Tự tròn vo nằm một góc, khóe miệng không kiềm được mà cong lên, phải cố gắng lắm mới nhịn được cười thành tiếng.
Anh ước lượng thời gian Đường Tự tự nhốt mình, thấy chắc cũng đủ rồi, liền đưa tay vớt hắn lên.
Bùi Hành Vũ một tay bế Đường Tự, một tay lấy khăn giấy nhẹ nhàng lau khô nước còn đọng lại trên bề mặt kim nguyên bảo. Sau đó, anh hôn nhẹ lên phần nhô lên ở giữa khối kim nguyên bảo, "Ngoan nào."
Kim nguyên bảo khẽ động đậy, húc nhẹ vào tay anh, tỏ vẻ giận dỗi.
Bùi Hành Vũ vừa bước ra khỏi phòng tắm cùng Đường Tự, liền nghe thấy chuông cửa vang lên.
Bùi Hành Vũ vừa định đặt Đường Tự xuống để ra xem, không ngờ giây tiếp theo, Đường Tự liền nhảy tọt vào cổ áo anh, ý tứ rất rõ ràng: muốn đi cùng anh ra xem.
Bùi Hành Vũ đành phải bế theo hắn đi ra ngoài.
Khi đến cửa, anh nhìn vào màn hình video giám sát, thấy vài người lạ mặt đứng đó. Mỗi người đều to lớn, vẻ ngoài cứng rắn, chỉ nhìn qua cũng biết không phải dạng dễ đối phó.
Mấy người ngoài cửa thấy không ai ra mở cửa, lại ấn chuông liên tục.
Ánh mắt Bùi Hành Vũ tối lại, anh nhấc điện thoại liên lạc với cửa chính, hỏi: "Xin hỏi các anh tìm ai?"
Người đàn ông đứng đầu lên tiếng, giọng nói thô ráp, tự báo danh: "Chúng tôi là người của Bộ Quản lý Yêu Quái, vừa đo lường được khu vực này tràn ngập yêu khí rất mạnh, e rằng có yêu tà quấy phá. Mong anh phối hợp điều tra, nếu không đừng trách chúng tôi áp dụng biện pháp cưỡng chế."
Một giờ trước, phân bộ Yêu Quái Quản Lý của thành phố Cao Ninh phát hiện khu vực này tràn ngập yêu khí mạnh mẽ, mặc kệ trời mưa bão, họ lập tức tập hợp người đến kiểm tra.
Dù giờ đây không còn cảm giác được yêu lực mạnh mẽ đó nữa, nhưng chắc chắn yêu quái vẫn còn ở quanh đây.
Bất kể là loại yêu quái gì, dám nghênh ngang ở ngay dưới mắt của Bộ Quản lý Yêu Quái gây rối, chắc chắn phải chịu hậu quả!