Hơn hai giờ sau, Giang Lai đến Cao Ninh Thành.
Bùi Hành Vũ mang theo Đường Tự trong túi lái xe đến sân bay đón anh ta.
Lần này đến không chỉ có Giang Lai, mà còn có Vân Thiệu Trăn, bạn đời của anh. Ngoài hai người này, không có ai khác đi cùng.
Nhìn tình hình này, rõ ràng Vân Thiệu Trăn chính là người của Bộ Quản Lý Yêu Quái ở Kinh thị.
Bùi Hành Vũ đưa cả hai lên xe, và trên xe còn có một người nữa — Chu Tây Duy.
Anh quyết định đi theo Bùi Hành Vũ để gặp Giang Lai và Vân Thiệu Trăn, phòng ngừa có tình huống bất ngờ xảy ra.
Khi Chu Tây Duy nhìn thấy Giang Lai và Vân Thiệu Trăn lên xe, anh hơi khựng lại, rõ ràng là nhận ra cả hai người họ.
"Vân tiên sinh, Giang tiên sinh." Chu Tây Duy gật đầu chào hỏi.
Giang Lai và Vân Thiệu Trăn cũng không bất ngờ khi thấy Chu Tây Duy ngồi trên xe.
Giang Lai vẫy tay, nở nụ cười: "Chu tiên sinh, lâu rồi không gặp."
Vân Thiệu Trăn cũng gật đầu đáp lại một cách lịch sự, xem như đã chào hỏi xong.
Cuộc chạm mặt này không khiến Bùi Hành Vũ ngạc nhiên, anh ngồi vào ghế lái, khởi động xe rồi lái ra khỏi sân bay.
Giang Lai ngồi chưa được bao lâu đã bắt đầu cảm thấy không yên, cứ không ngừng nhìn về phía Bùi Hành Vũ: "Đường Tự nguyên hình đâu? Tôi có thể nhìn thử được không?"
Anh cảm nhận được trên người Bùi Hành Vũ có một luồng ánh sáng vàng kim lập lòe, mặc dù người khác không nhìn thấy, nhưng Giang Lai lại thấy rõ ràng.
Chắc chắn đó là Đường Tự nguyên hình, khiến Giang Lai không kiềm chế được sự tò mò, muốn biết rốt cuộc Đường Tự là gì mà lại lấp lánh như thế.
Bùi Hành Vũ chăm chú lái xe, không trả lời Giang Lai.
Giang Lai định nghiêng đầu qua để xem thử, nhưng một bàn tay nhanh chóng ấn lên mắt anh, che lại tầm nhìn.
Không cần quay lại cũng biết bàn tay đó là của ai, Giang Lai bĩu môi, lẩm bẩm: "Không cho xem thì không xem, được chưa."
Nói xong, anh ngoan ngoãn ngồi lại vào chỗ của mình. Nhưng đôi mắt vẫn không kiềm được, thỉnh thoảng lại liếc qua chỗ Bùi Hành Vũ. Bản năng yêu thích những thứ lấp lánh của Giang Lai không cho phép anh ngừng tò mò.
Ở một góc khuất, Đường Tự len lén thò ra một chút ánh vàng lấp lánh, như thể đang quan sát tình hình trong xe, hoặc chỉ đơn giản là muốn hít thở chút không khí.
Nhưng chỉ một lúc sau, Đường Tự lại chui vào trong túi của Bùi Hành Vũ, làm như chưa có chuyện gì xảy ra.
Xe cuối cùng cũng dừng lại trước biệt thự, Bùi Hành Vũ mở cửa, đón khách vào trong nhà.
Mọi người cùng nhau ngồi xuống phòng khách, không dài dòng, cũng không vòng vo.
Vân Thiệu Trăn rất thẳng thắn, ngồi xuống liền lấy từ trong túi ra một tập tài liệu — Yêu Quái Quản Lý Điều Lệ, đưa thẳng cho Bùi Hành Vũ.
Vân Thiệu Trăn: "Ngươi có thể trước nhìn xem quản lý điều lệ, có vấn đề thì lúc sau hỏi lại ta."
Yêu quái quản lý điều lệ không chỉ bày ra chi tiết các quy tắc quản lý yêu quái mà phần mở đầu còn giới thiệu về Yêu Quái Quản Lý Bộ Môn.
Quốc nội tổng cộng có ba đại bộ Quản Lý Yêu Quái, phân biệt là Kinh thị Bộ Quản Lý Yêu Quái, Trung Bộ Bộ Quản Lý Yêu Quái, và Cao Ninh Thành Bộ Quản Lý Yêu Quái, ngoài ra còn có nhiều phòng làm việc nhỏ hơn phân tán khắp nơi.
Trong đó, Kinh thị Bộ Quản Lý Yêu Quái tuy được gọi là tổng bộ, nhưng lại không có quyền lãnh đạo đối với Trung Bộ Bộ Quản Lý Yêu Quái và Cao Ninh Thành Bộ Quản Lý Yêu Quái. Ngoại trừ khác biệt về tên gọi, ba đại bộ này tại chức quyền đều ngang nhau, không có sự khác biệt nào khác.
Kinh thị Bộ Quản Lý Yêu Quái do đại yêu Bệ Ngạn quản lý.
Trung Bộ Bộ Quản Lý Yêu Quái do đại yêu Thanh Long quản lý.
Còn về Cao Ninh Thành Bộ Quản Lý Yêu Quái...
Vân Thiệu Trăn tiếp tục giải thích: "Theo lý thuyết, Đường Tự hóa hình ở Cao Ninh Thành, vậy hắn hẳn là phải đăng ký ở Cao Ninh Thành Bộ Quản Lý Yêu Quái. Nhưng ngươi hẳn là nghe Chu tiên sinh nói qua rồi, người phụ trách của Cao Ninh Thành Bộ Quản Lý Yêu Quái đã mất tích hơn hai mươi năm. Trong suốt hơn hai mươi năm đó, toàn bộ bộ quản lý này giống như một mảnh đất hoang, nội bộ quản lý vô cùng hỗn loạn. Bản thể của Đường Tự lại quá đặc biệt, ta thật sự không khuyến khích hắn đăng ký ở Cao Ninh Thành Bộ Quản Lý Yêu Quái."
Lý do này hoàn toàn trùng khớp với những gì Chu Tây Duy đã nói trước đó.
Bùi Hành Vũ vừa nghe Vân Thiệu Trăn nói chuyện, tay vừa đặt nhẹ lên túi bên cạnh, ấn xuống một chút.
Đường Tự hiểu ý, từ từ chui ra khỏi túi, nhảy lên bàn tay của Bùi Hành Vũ.
Bùi Hành Vũ liền đem Quản Lý Điều Lệ đặt trước mặt kim nguyên bảo, để trực tiếp cho kim nguyên bảo xem.
Kim nguyên bảo ở trên tay Bùi Hành Vũ cọ cọ, không cần phải nói lời nào, Bùi Hành Vũ liền hiểu được ý tứ của hắn.
Hai người ăn ý đến phi thường, một ánh mắt, một động tác là có thể hiểu rõ đối phương muốn gì.
Bùi Hành Vũ quay sang những vị khách đang ngồi ở phòng khách, khẽ gật đầu: "Xin lỗi không tiếp được một chút."
Sau đó, anh nhẹ nhàng bế Đường Tự lên, bước về phòng ngủ.
Vài phút sau, Bùi Hành Vũ lại lần nữa trở lại phòng khách, trên tay nắm một thanh niên với mái tóc vàng óng, đôi mắt màu kim sắc. Thanh niên bước ra từ trong phòng ngủ, ngược sáng mà đến, cả người ánh lên ánh vàng rực rỡ, khiến người nhìn vào như muốn lóa mắt.
Giang Lai từ lúc thấy bản thể của Đường Tự đã không rời mắt, ánh mắt sáng lên, theo dõi từng bước đi của Đường Tự. Đến khi Đường Tự từ phòng ngủ bước ra với hình người, ánh mắt của Giang Lai càng không thể rời khỏi.
Kim nguyên bảo!
Thế nhưng là kim nguyên bảo thành tinh!
Không chỉ là một kim nguyên bảo bình thường, mà là một kim nguyên bảo đã thành tinh, sáng lấp lánh, rực rỡ đến mức làm người ta không thể rời mắt.
Giang Lai chỉ cảm thấy toàn bộ bộ sưu tập của mình so với Đường Tự thật sự chẳng là gì. Xuất phát từ bản năng, anh thật sự rất muốn đem Đường Tự về cất giữ như báu vật.
Nhưng lý trí và những gì yêu quái quản lý điều lệ quy định đã nói rõ với anh rằng: Điều đó là không thể. Kim nguyên bảo đã thành tinh, có linh trí và sự sống, nên không thể cưỡng ép hay chiếm đoạt.
Hơn nữa...
Giang Lai đột nhiên cảm nhận được một ánh mắt lạnh lẽo đang dừng lại trên người mình. Cảm giác đó rất quen thuộc, như mang theo từng đợt sóng lạnh buốt xương, tràn ngập mùi vị chua chua đến nỗi khiến Giang Lai đứng khựng lại. Anh cứng đờ người, miễn cưỡng quay đầu lại nhìn chủ nhân của ánh mắt ấy.
Quả nhiên, Vân Thiệu Trăn không nói lời nào, chỉ đứng yên mà nhìn chằm chằm Giang Lai. Ánh mắt của anh sâu thẳm, đen tối, đầy đe dọa, như muốn cảnh báo Giang Lai rằng chỉ cần anh bước thêm một bước, nhất định sẽ có chuyện xảy ra.
Giang Lai lập tức nở nụ cười lấy lòng:
"À... cái này... Ta không nhìn nữa, không nhìn, thật sự không nhìn."
Vân Thiệu Trăn lúc này mới chịu thu ánh mắt lại, sau đó lấy từ trong cặp ra một tờ biểu mẫu đăng ký, đưa cho Đường Tự, người đã tiến lại gần họ.
"Đây là bảng đăng ký. Cậu điền thông tin vào, lát nữa ta sẽ giúp cậu làm giấy phép cư trú hợp pháp."
Đường Tự theo phản xạ nhìn sang Bùi Hành Vũ, nhưng Bùi Hành Vũ chỉ đưa cuốn Yêu Quái Quản Lý Điều Lệ cho cậu, ý bảo cậu tự xem rồi quyết định.
Đường Tự hiểu ý, nghiêm túc cầm lấy cuốn điều lệ và chăm chú đọc từng dòng.
Dù trước đó đã nghe Chu Tây Duy và Vân Thiệu Trăn nói rằng "Kiến quốc sau không được thành tinh" là lời đồn, nhưng phải đến khi tận mắt xem hết nội dung của Yêu Quái Quản Lý Điều Lệ, Đường Tự mới hiểu rằng cái gọi là "Kiến quốc sau không được thành tinh" thật sự quá hoang đường.
Hoàn toàn không có chuyện "Kiến quốc sau không được thành tinh", cũng không có chuyện bị tiêu diệt nhân đạo, càng không có cái gì gọi là bị Đông Phong chuyển phát nhanh oanh thành cặn bã. Chỉ cần tuân thủ theo những điều lệ đã đề ra, yêu quái hoàn toàn có thể sinh sống hòa bình giữa xã hội loài người.
Từ đầu đến cuối, cậu đã bị lừa!
Càng nghĩ, Đường Tự càng tức giận, khuôn mặt đỏ bừng lên, hai má phồng ra, trông cực kỳ đáng yêu.
Bùi Hành Vũ ngồi cạnh không nhịn được, đưa tay chọc nhẹ vào má của Đường Tự.
Đường Tự quay phắt lại, trừng mắt lườm anh một cái.
Nhưng rồi như chợt nhớ ra điều gì, sự tức giận ấy nhanh chóng biến mất.
Bị lừa thì bị lừa.
Nếu không phải vì tin tưởng cái câu "Kiến quốc sau không được thành tinh" ấy, cậu đã không chạy đến thế giới này, càng không thể gặp được Bùi Hành Vũ.
So với việc được gặp Bùi Hành Vũ, mọi thứ khác bỗng trở nên không còn quan trọng nữa.
Đường Tự trừng mắt nhìn Bùi Hành Vũ chằm chằm, rồi đột nhiên nở một nụ cười tươi.
Mặc kệ trong phòng khách còn có người khác hay không, cậu bất ngờ nghiêng người tới, đặt lên má Bùi Hành Vũ một nụ hôn nhẹ.
Thật ra nghĩ lại, cậu cảm thấy có lẽ mình nên cảm ơn cái lời đồn "Kiến quốc sau không được thành tinh."
Bị Đường Tự hôn bất ngờ như vậy, Bùi Hành Vũ nhất thời ngơ ngác, không kịp phản ứng. Nhưng rồi anh nhanh chóng hiểu được ý nghĩ của Đường Tự, mỉm cười, đưa tay lên xoa xoa đầu cậu.
Bùi Hành Vũ không ý thức được rằng, hiện tại trên đầu Đường Tự là một mái tóc vàng rực rỡ.
Vừa chạm vào, đầu ngón tay anh lập tức cảm nhận được sự sắc bén, bị đâm nhẹ một cái.
Đường Tự: "..."
Cậu phụng phịu nhìn Bùi Hành Vũ, nhăn mặt nói: "Em còn chưa hoàn toàn hóa hình đâu, đừng có sờ bừa."
Giang Lai khẽ hắng giọng một cái, kéo hai người đang chìm đắm trong thế giới riêng trở về thực tại. Ánh mắt của Giang Lai không giấu được vẻ tò mò, dừng lại ở mái tóc vàng rực rỡ của Đường Tự: "Chờ lát nữa có thể cho ta mấy sợi tóc được không?"
Mang cả một kim nguyên bảo về là không thể, nhưng vài sợi tóc vàng rực rỡ kia, đem về ngắm nghía cũng đủ thỏa mãn rồi.
Đường Tự sờ sờ mái tóc của mình, rồi lắc đầu:
"Không được đâu, rút ra là trọc luôn đó."
Mặc dù ở dạng kim nguyên bảo thì trụi lủi, nhưng ở hình người, Đường Tự vẫn muốn giữ mái tóc của mình đầy đủ.
Giang Lai thất vọng thở dài, cả người như quả bóng bị xì hơi, ủ rũ ngồi xuống ghế.
Lúc này, Đường Tự cũng quay trở lại với vấn đề chính.
Cậu cầm tờ đăng ký lên, quay sang hỏi ý kiến Bùi Hành Vũ: "Vậy em điền vào nha?"
Bùi Hành Vũ trước đó đã đưa cho Đường Tự xem kỹ Yêu Quái Quản Lý Điều Lệ là muốn cậu tự quyết định. Giờ thấy Đường Tự đã có quyết định của mình, anh liền gật đầu: "Được."
Đường Tự ngồi xuống, chăm chú điền thông tin vào bảng đăng ký, sau đó đưa lại cho Vân Thiệu Trăn.
Vân Thiệu Trăn nhận lấy, đặt tay lên tờ giấy, nhẹ nhàng vuốt qua.
Chỉ thấy một luồng ánh sáng trắng lóe lên, sau đó nhanh chóng biến mất. Khi ánh sáng tan đi, tờ giấy trong tay Vân Thiệu Trăn đã biến thành một chiếc Thẻ Cư Trú cho Yêu Quái.
Thẻ cư trú này nhìn giống như một thẻ căn cước, bên phải là chân dung hình người của Đường Tự, bên trái là thông tin chi tiết về thân phận của cậu, bao gồm cả tên và nền tảng gốc.
Mặt sau của thẻ có khắc hình một con thần thú, dáng vẻ uy nghiêm lẫm liệt.
Đó chính là Bệ Ngạn, người đứng đầu Kinh thị Yêu Quái Quản Lý Bộ Môn. Dưới hình thần thú có ghi rõ: "Kinh thị Yêu Quái Quản Lý Bộ Môn chế tác."
Vân Thiệu Trăn mỉm cười, đưa tấm thẻ cho Đường Tự: "Có tấm thẻ cư trú này, về sau chỉ cần không vi phạm Yêu Quái Quản Lý Điều Lệ, cậu hoàn toàn có thể sống bình thường trong thế giới loài người."
Đường Tự hai tay đón lấy tấm thẻ, khẽ cúi đầu cảm ơn Vân Thiệu Trăn.
Giang Lai và Vân Thiệu Trăn lần này tới mục đích chính là để xem Đường Tự bản thể là gì, việc giúp Đường Tự làm thẻ cư trú chỉ là nhân tiện mà thôi.
Khi bọn họ chuẩn bị đứng dậy rời đi, Chu Tây Duy đột nhiên gọi lại Vân Thiệu Trăn.
"Vân tiên sinh, chờ một chút."
Vân Thiệu Trăn dừng bước, quay đầu nhìn lại: "Chu tiên sinh còn có chuyện gì sao?"
Chu Tây Duy trầm ngâm một chút rồi hỏi: "Không cần làm bảo mật hiệp định cho Bùi Hành Vũ sao?"
Theo như Yêu Quái Quản Lý Điều Lệ, nếu thân phận của yêu quái bị người phàm phát hiện, người đó bắt buộc phải ký một bản Hiệp định bảo mật để cam kết không tiết lộ bí mật của yêu quái.
Vân Thiệu Trăn chỉ để lại một câu ngắn gọn đầy ẩn ý trước khi rời đi "Bùi tiên sinh không cần."
Vân Thiệu Trăn để lại một câu trả lời đầy ẩn ý, rồi cùng Giang Lai rời đi.