Vừa lấy được máu của Bùi Hành Vũ, Bùi Hành Nghiệp đã không chờ nổi mà vội vã bay về nhà. Tim hắn đập liên hồi, như thể muốn nhảy ra khỏi lồng ng.ực.
Chỉ cần nghĩ đến việc dùng máu này để tế thần thú, một lần nữa giành lại vinh quang, khóe miệng hắn liền không kiềm được mà nhếch lên.
Dù đi bằng máy bay — phương tiện nhanh nhất để quay về Cao Ninh thành — Bùi Hành Nghiệp vẫn cảm thấy quá chậm, hận không thể dịch chuyển tức thời trở về.
Ban đầu hắn không nghĩ sẽ dễ dàng lấy được máu của Bùi Hành Vũ như vậy. Dù sao cũng từng bị lợi dụng một lần, Bùi Hành Vũ chắc chắn phải cảnh giác.
Cũng may lần này hắn nắm được điểm yếu của Bùi Hành Vũ để uy hiếp.
Bất kể là vì thật lòng yêu Đường Tự, hay vì Đường Tự có thể mang đến tài vận vô tận, chỉ cần lá bài đó nằm trong tay hắn, Bùi Hành Vũ chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.
Nhắc đến Đường Tự, Bùi Hành Nghiệp còn cảm thấy phải cảm ơn Hứa Thiệu Minh.
Chính Hứa Thiệu Minh là người đầu tiên nghi ngờ Đường Tự là yêu quái, hơn nữa còn là loại có khả năng chiêu tài.
Điều này cũng hợp lý — tại sao họ có được thần thú bảo hộ mà vẫn không thể thắng được vận may của Đường Tự?
Cũng chính Hứa Thiệu Minh đã đề xuất hắn dùng điểm này để uy hiếp Bùi Hành Vũ.
Bùi Hành Nghiệp rất tin Hứa Thiệu Minh. Hắn luôn cảm thấy Hứa Thiệu Minh có trực giác vượt xa người thường. Suốt mấy năm qua, Hứa Thiệu Minh luôn đưa ra những gợi ý đúng lúc giúp hắn tránh được nguy cơ.
Lần này cũng vậy, sau một chút đắn đo, hắn liền đồng ý với đề xuất đó.
Thực tế chứng minh hắn đã đúng.
Khi máy bay hạ cánh, Bùi Hành Nghiệp nhìn thấy Hứa Thiệu Minh đang đợi. So với trước đây, Hứa Thiệu Minh giờ trông tiều tụy hẳn — mắt thâm quầng, vẻ mặt mệt mỏi dù đã cố trang điểm kỹ.
Vừa lên xe, Hứa Thiệu Minh đã sốt ruột hỏi: "Mang theo chưa?"
Bùi Hành Nghiệp đưa hộp giữ nhiệt trong tay ra: "Ở đây."
Không muốn chậm trễ một giây nào, Hứa Thiệu Minh lập tức khởi động xe, chạy thẳng về Bùi gia chủ trạch.
Khi đến nơi, trời đã hoàn toàn tối đen.
Thời tiết không tốt, mây đen dày đặc che khuất cả ánh trăng, khiến không gian chìm trong một màu tối như mực, giơ tay không thấy năm ngón.
Bùi gia chủ trạch nằm ở ngoại thành, vắng vẻ, hẻo lánh, yên tĩnh đến mức chỉ còn nghe tiếng côn trùng râm ran.
Vì hôm nay có nghi thức quan trọng trong từ đường, Bùi Hành Nghiệp đã sớm cho dọn dẹp toàn bộ, khiến nơi này càng thêm vắng lặng như cõi chết.
Khi hai người bước vào, tiếng bước chân và hơi thở của chính họ vang vọng rõ mồn một.
Không biết có phải ảo giác hay không, cả hai đều cảm thấy hình như còn một hơi thở khác quanh đây, như đang sát bên tai họ. Nhưng mỗi khi họ dừng lại lắng nghe, thì lại không nghe thấy gì nữa.
Cảm giác đó khiến bước chân cả hai nhanh hơn. Họ nhanh chóng đến trước từ đường.
Bật đèn trong từ đường lên, pho tượng mạ vàng nạm ngọc hiện ra dưới ánh đèn rực rỡ, dường như sáng hơn bình thường rất nhiều.
Bùi Hành Nghiệp và Hứa Thiệu Minh liếc nhau, trong mắt cả hai đều lóe lên tia tham lam.
Hộp giữ nhiệt chứa máu được mở ra, lộ ra màu đỏ tươi bên trong. Bàn tay Bùi Hành Nghiệp khẽ run lên khi lấy ra, ánh mắt vừa thành kính vừa điên cuồng đổ máu lên pho tượng lớn giữa từ đường.
Máu vừa nhỏ lên, pho tượng như có tri giác, lập tức hút hết vào.
Mỗi giọt máu được hút vào, ánh sáng trên pho tượng lại rực hơn một phần.
Đến khi toàn bộ máu đã bị hấp thu, trong khoảnh khắc đó, pho tượng bỗng phát ra ánh sáng chói lòa đến mức con người không thể nhìn thẳng.
Dưới ánh sáng đó, từng thớ cơ trên pho tượng như sống dậy, lớp phong ấn bị lực lượng mạnh mẽ làm cho tan biến.
Một luồng uy áp cực lớn bùng phát từ pho tượng, lan rộng khắp không gian, khiến Hứa Thiệu Minh và Bùi Hành Nghiệp không chịu nổi, phải quỳ rạp xuống đất.
Dù vậy, cả hai vẫn cảm nhận được áp lực kinh khủng đang đè ép xuống, như muốn nghiền nát họ.
Hứa Thiệu Minh không nhịn được hét lên một tiếng, một luồng sáng từ người hắn tách ra, định trốn khỏi nơi này.
Nhưng chưa bay được bao xa, một cơn cuồng phong quét tới, lập tức giam chặt luồng sáng ấy lại, không thể nhúc nhích.
...
Ánh sáng rực rỡ giữa đêm đen thu hút sự chú ý.
Đêm đó, rất nhiều người nhìn thấy luồng sáng từ vùng ngoại ô Cao Ninh thành — chói mắt, nổi bật, lại mang theo vẻ uy nghiêm khiến người khác không dám mạo phạm.
Chu Tây Duy bật dậy khỏi giường, mở cửa sổ nhìn về hướng phát ra ánh sáng rực rỡ.
Ánh mắt ông đầy kích động, từ luồng sáng ấy cảm nhận được một luồng khí tức quen thuộc — là người bạn cũ đã mất tích hơn hai mươi năm qua.
Không chỉ mình Chu Tây Duy nhận ra thân phận của sinh vật khổng lồ trong luồng sáng, mà ở Cao Ninh thành, các yêu quái lớn nhỏ thuộc khu trực thuộc Bộ Quản Lý Yêu Quái cũng đồng loạt cảm nhận được áp lực khủng khiếp đó, thi nhau quỳ xuống về phía nguồn sáng.
Tại văn phòng Bộ Quản Lý Yêu Quái ở Cao Ninh thành, không khí đang yên bình bỗng chốc trở nên căng thẳng. Áp lực đến từ "lão đại" lại một lần nữa lan tỏa, người thì vui mừng, kẻ thì sợ hãi, có kẻ lại không cam lòng. Tất cả cảm xúc ấy đều bị ánh sáng kia làm bộc lộ một cách rõ ràng.
Không ai kịp chuẩn bị, nhiều kẻ còn lập tức hiện nguyên hình.
...
Chu Tây Duy phóng ra từ cửa sổ, hóa thành nguyên hình lao thẳng về phía nguồn sáng, chỉ trong vài giây đã tới nhà cũ của Bùi gia.
Đúng lúc ông nhìn thấy ánh sáng trên pho tượng đang dần rút lại, để lộ bản thể.
Đó là một sinh vật khổng lồ, thân thể giống hổ báo, cơ bắp rắn chắc, đầy sức mạnh. Trên lưng mọc một đôi cánh chưa bung ra, đầu như đầu rồng, đuôi cũng giống đuôi rồng. Trên đỉnh đầu là một chiếc sừng dài hơi ngửa về sau, để lộ hàm răng sắc bén.
Giờ phút này, đôi mắt nó mở ra, ánh lên tia sáng như kim ngọc, toát ra khí thế cao ngạo, áp đảo mọi sinh linh.
"Ra là ngươi vẫn luôn ở Cao Ninh thành." Chu Tây Duy từ xa nhìn nó, thấy bạn mình bình an vô sự liền thở phào nhẹ nhõm.
Sinh vật khổng lồ gật đầu với Chu Tây Duy như chào hỏi, rồi một luồng sáng bắn ra từ người nó, lơ lửng trước mặt ông.
"Giúp ta trông chừng thứ này."
Chu Tây Duy ngạc nhiên: "Bóng đè? Ngươi bắt nó làm gì?"
Sinh vật kia không trả lời, chỉ trong chớp mắt, đã biến mất khỏi không gian này.
Chu Tây Duy cúi đầu nhìn "bóng đè" đang co rúm lại vì sợ trước mặt mình, không rõ là thương xót hay vui sướng khi người khác gặp nạn mà cảm thán: "Ngươi nói xem, có việc gì phải đi chọc giận nó?"
Bóng đè chỉ biết oan ức.
Nó đâu ngờ đối phương là Tì Hưu. Dù nó có tham nguồn tín ngưỡng lực từ Hứa Thiệu Minh đến đâu, thì cũng sẽ không dám bám vào hắn để tạo ra những giấc mộng tiên tri.
Sau này, cảm nhận được Hứa Thiệu Minh muốn đối đầu với một kẻ cực kỳ nguy hiểm, nó mới hao tốn lượng lớn yêu lực để tạo một giấc mộng tiên tri cho hắn, hy vọng hắn biết sợ mà lui.
Ai ngờ Hứa Thiệu Minh lại mê muội không tỉnh ngộ. Khi thấy nguy hiểm cận kề, nó tìm cơ hội thoát khỏi người hắn, nhưng lại bị Tì Hưu bắt ngay tại trận.
Nó thật sự quá oan uổng.
Chu Tây Duy còn định nói gì đó thì phát hiện người của Bộ Quản Lý Yêu Quái đang đến gần, liền bọc lấy bóng đè bằng một luồng kình phong và biến mất trong chớp mắt.
Không lâu sau, người của Bộ Quản Lý Yêu Quái đuổi tới.
Đáng tiếc nơi này chẳng còn gì ngoài hai con người đang hôn mê — Bùi Hành Nghiệp và Hứa Thiệu Minh.
Họ là nhân chứng, bất kể sự việc thế nào, cũng phải bị đưa về để thẩm vấn.
...
Đêm nay định sẵn là một đêm không yên bình. Sóng ngầm cuộn trào khắp Cao Ninh thành. Nhiều thế lực đã âm thầm bắt đầu điều tra nơi Tì Hưu biến mất.
Nhưng ngoài luồng sáng chói mắt lúc ấy, không ai biết hắn đã đi đâu.
—
Tại Kinh thị, Đường Tự vẫn đang say ngủ.
Bỗng lông mày khẽ nhíu lại, linh cảm mách bảo có chuyện chẳng lành. Đang định mở mắt thì một bàn tay quen thuộc nhẹ nhàng đặt lên nửa khuôn mặt, các ngón tay dịu dàng vuốt đi nét căng thẳng giữa hai hàng lông mày.
"Không sao đâu, ngủ tiếp đi." Bùi Hành Vũ nhẹ giọng an ủi: "Anh ở đây."
Đường Tự dần thả lỏng, thần kinh căng thẳng cũng dịu lại, chìm vào giấc mộng lần nữa dưới sự trấn an của Bùi Hành Vũ.
Sau khi chắc chắn cậu đã ngủ, Bùi Hành Vũ rời khỏi giường.
Anh dang tay, một luồng kim quang tụ vào lòng bàn tay, rồi lại nhanh chóng nhập vào cơ thể.
Bùi Hành Vũ khẽ run. Cơ thể như đang bị xé rách, từng đường gân máu hiện rõ dưới làn da. Anh biến hóa liên tục giữa hình người và hình thú — khi thì là Bùi Hành Vũ, khi lại là sinh vật mạ vàng nạm ngọc.
Cứ lặp đi lặp lại như thế, Bùi Hành Vũ chịu đựng cơn đau kịch liệt nhưng không phát ra một tiếng động nào.
Đôi mắt đỏ sẫm không chớp, chỉ chăm chăm nhìn về phía Đường Tự, như thể chỉ cần nhìn cậu là có thể xoa dịu hết thảy đau đớn.
Không biết bao lâu trôi qua, cuối cùng Bùi Hành Vũ rên khẽ một tiếng trong cổ họng. Những biến hóa trên người dần tan biến.
Lúc này, làn da anh như phủ một lớp hoàng kim, ánh đèn nhẹ hắt vào cũng phản chiếu ra tia sáng rực rỡ. Trong mắt anh, còn phản chiếu ánh sáng như ngọc thạch.
Bùi Hành Vũ trở lại giường, cúi xuống nhìn Đường Tự đang ngủ say.
Cuối cùng không kìm được, cúi người khẽ hôn lên môi cậu.
Chính nụ hôn này khiến anh hoàn toàn mất kiểm soát.
Đường Tự bị đánh thức bởi nụ hôn đó.
Còn chưa kịp mở mắt, một bàn tay đã nhẹ nhàng che lên mắt cậu.
"Bùi Hành Vũ..." Đường Tự khẽ gọi.
Ngay sau đó, đôi mắt cậu bị bịt lại bằng cà vạt. Bùi Hành Vũ dừng môi bên tai cậu, khẽ cắn nhẹ, giọng khàn khàn thì thầm: "Đi với anh."
Đường Tự mơ hồ cảm thấy có gì đó khác thường, nhưng tất cả lại quen thuộc đến kỳ lạ.
Cậu tin anh. Chỉ nhẹ nhàng đáp một tiếng "Ừ", rồi bị Bùi Hành Vũ đưa vào một đêm dài quấn quýt không dứt.
Không rõ bao lâu trôi qua, Đường Tự nghe thấy giọng Bùi Hành Vũ thì thầm bên tai: "Tiểu nguyên bảo của anh."