Xuyên Đến Sau Khi Vai Ác Phá Sản

Chương 8

Đường Tự và Bùi Hành Vũ hiện tại đang sống ở Tây Giao, thành phố Cao Ninh, tại một khu vực gọi là Trác Tây.

So với những nơi khác ở Cao Ninh, Trác Tây phần lớn là khu nhà dân tự xây, nổi tiếng với lượng khách thuê trọ đông đúc.

Bùi Hành Vũ và Đường Tự sống tại một ngôi nhà bốn tầng, tự xây dựng, phòng của họ nằm ở tầng ba. Hành lang tầng ba có tổng cộng bốn hộ gia đình, mỗi phòng đều rất nhỏ, nhưng may mắn là có phòng vệ sinh riêng.

Phòng của Bùi Hành Vũ nằm ở cuối hành lang, xa nhất so với cầu thang bộ.

Đường Tự và hắn vừa trở về từ tòa nhà Triều Ca Điện Ảnh, lúc đó đã gần năm giờ chiều.

Đây là thời điểm công nhân tan ca, học sinh tan học, khiến cho toàn bộ khu dân cư mười hai hộ gia đình trở nên vô cùng náo nhiệt.

Tiếng pháo giấy nổ vang, tiếng trẻ con nô đùa trên hành lang và khoảng sân trống, âm thanh xe điện chạy qua va vào những viên gạch lát đường...

Sự huyên náo, ồn ào dường như chẳng bao giờ ngừng nghỉ ở nơi này.

Mặc dù Đường Tự và Bùi Hành Vũ đã chuyển đến đây một thời gian, nhưng mỗi khi họ xuất hiện, liền trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người.

Không chỉ vì ngoại hình nổi bật, mà còn vì bọn họ hoàn toàn không hợp với không gian này, trông như thể đến từ một thế giới khác.

Một số người không ngần ngại đứng trước mặt họ, dùng chất giọng địa phương để hỏi những câu hỏi tò mò. Một số khác lại thì thầm sau lưng, bàn tán không ngớt.

Trước đây, "Đường Tự" rất để ý đến điều này. Không chỉ là ánh mắt của những người xung quanh, mà cả không khí nơi đây cũng mang lại cho cậu cảm giác bị sỉ nhục.

Ngược lại, Bùi Hành Vũ lại thích nghi rất tốt. Hắn có thể mặc vest hàng trăm triệu dạo bước ở những nơi sang trọng, cũng có thể thoải mái mặc đồ bình dân sống ở khu dân cư nghèo nàn này.

Theo ký ức của "Đường Tự", ngoại trừ những lúc nổi điên, sau khi phá sản, cuộc sống của Bùi Hành Vũ dường như không thay đổi là bao.

Nghĩ đến đây, Đường Tự không khỏi khâm phục tâm thái của hắn.

Từ một người giàu có nhất Cao Ninh, giờ đây phải chuyển đến xóm nghèo, khoảng cách đó giống như rơi từ thiên đường xuống địa ngục. Người bình thường khó mà chịu đựng nổi, "Đường Tự" chính là một ví dụ điển hình. Nhưng Bùi Hành Vũ thì khác, hắn bình thản chấp nhận sự thay đổi ấy như thể chẳng có gì xảy ra.

Không...

Đường Tự lập tức phủ nhận suy nghĩ của mình. Ai bảo Bùi Hành Vũ không suy sụp? Hắn không phải ngày một điên rồ hơn sao? Có lẽ chỉ là khi tỉnh táo, hắn cố tỏ ra bình thường mà thôi.

"Không vào nhà sao?"

Giọng của Bùi Hành Vũ vang lên bên tai, kéo Đường Tự ra khỏi dòng suy nghĩ.

Lúc này, Đường Tự mới nhận ra họ đã đứng trước cửa phòng, Bùi Hành Vũ thậm chí đã mở cửa nhưng lại đứng ngoài ngưỡng cửa, không bước vào.

Đường Tự ngẩng lên nhìn Bùi Hành Vũ, đột nhiên nghiêm túc nói: "Yên tâm đi, tôi nhất định sẽ sớm kiếm tiền, giúp anh sớm thoát khỏi nơi này."

Xe buýt miễn phí, tàu điện ngầm miễn phí, những mục tiêu đó còn quá nhỏ. Đường Tự là một yêu quái có hoài bão lớn, nhất định phải giúp Bùi Hành Vũ thực hiện "tự do thuê nhà"!

Lại một lần nữa, ánh mắt Đường Tự nhìn Bùi Hành Vũ đầy thương hại.

Bùi Hành Vũ: "......"

Thấy hắn không đáp, Đường Tự nghiêm túc lặp lại: "Tôi nuôi anh!"

Cậu nói câu này rất lớn tiếng, mà nhà dân lại cách âm không tốt, nên mọi người ở các phòng bên cạnh đều nghe rõ ràng. Có người còn tò mò thò đầu ra xem tình hình, ánh mắt nhìn Đường Tự rồi lại nhìn bóng dáng cậu khuất dần vào trong phòng của Bùi Hành Vũ, vẻ mặt ai nấy đều mang chút hứng thú xem náo nhiệt.

Bùi Hành Vũ không chút biểu cảm, đưa tay kéo Đường Tự vào bên trong.

Đường Tự có vẻ cũng nhận ra vấn đề, ngượng ngùng cười "ha ha" để che giấu sự xấu hổ của mình.

"Buổi tối ăn mì chứ?" Bùi Hành Vũ trực tiếp chuyển chủ đề, hỏi Đường Tự.

Đường Tự nhanh chóng gật đầu đồng ý.

Hơn mười phút sau, Bùi Hành Vũ bưng hai tô mì nóng hổi từ trong bếp đi ra.

"Trải bàn ra đi, ăn cơm."

"Được." Đường Tự nhanh nhẹn mở chiếc bàn xếp gọn ra.

Đúng lúc đó, Bùi Hành Vũ cũng bước ra, đặt hai tô mì lên bàn.

Món mì rất đơn giản, chỉ là mì canh suông, bên trên có một quả trứng tráng vàng ươm cùng vài lá rau xanh tươi mát.

"Trong nhà hết thịt rồi, ngày mai anh sẽ đi mua." Bùi Hành Vũ đưa đôi đũa cho Đường Tự, anh biết Đường Tự là yêu miêu, mà miêu yêu thì rất thích ăn thịt.

Đường Tự húp một ngụm mì, vì tiết kiệm tiền nên mì trong nhà đều do Bùi Hành Vũ tự làm từ bột mì, rất mộc mạc.

Nước dùng trong veo, thanh mát, rất hợp với không khí mùa hè oi bức.

Đường Tự ăn một đũa mì, uống một ngụm nước dùng, sau khi nuốt hết mới lên tiếng: "Không cần đâu, tôi không thật sự thích ăn thịt."

Là một nguyên bảo tinh không cần ăn uống để tồn tại, Đường Tự thực ra không quá quan trọng chuyện ăn uống, hiện tại điều quan trọng nhất chính là tiết kiệm tiền cho gia đình.

Bùi Hành Vũ nghe xong, chỉ nghĩ Đường Tự lại thương hại mình, muốn tiết kiệm tiền giúp anh. Anh cũng không để tâm nhiều, chỉ thuận tay đưa lên xoa xoa đầu Đường Tự.

Không hổ danh là miêu yêu, tóc mềm mượt như lông mèo, sờ vào thực sự rất thoải mái.

Khi thu tay lại, Bùi Hành Vũ không nhịn được xoa nhẹ các ngón tay, ánh mắt anh hiện lên vẻ tò mò, mang theo chút rục rịch:

-Không biết bản thể của Đường Tự trông như thế nào, khi chạm vào có mềm mại như thế không?

Đường Tự đang ăn mì, đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, cái cảm giác bị theo dõi kỳ lạ lại xuất hiện.

Cậu cảnh giác ngẩng đầu, ánh mắt lập tức khóa chặt vào Bùi Hành Vũ. Cái ghế dưới mông cậu cũng kêu lên "xoạt xoạt", kéo thụt lùi vài bước, cả người áp sát vào tường.

Bùi Hành Vũ sẽ không nổi điên nữa chứ?

Vừa nhìn biểu cảm của Đường Tự, Bùi Hành Vũ lập tức đoán ra cậu đang nghĩ gì. Anh không giải thích, chỉ chậm rãi đứng lên, gương mặt lạnh tanh từng bước tiến về phía Đường Tự.

Đường Tự cảm thấy không ổn, nhưng lúc này chẳng kịp suy nghĩ kỹ càng. Đối với một Bùi Hành Vũ nổi điên, cậu có một loại sợ hãi bản năng.

Cậu áp sát người vào tường, ngẩng đầu lên, ánh mắt bối rối nhìn Bùi Hành Vũ.

Có lẽ vì đã trải qua vài lần, lần này Đường Tự không trốn nữa mà nghiêng đầu sang bên phải, lộ ra phần cổ bên trái. Sau đó, cậu nhắm mắt lại, dáng vẻ như sẵn sàng chờ bị trừng phạt.

Nhưng cơn đau dự đoán không hề đến, thay vào đó là một tiếng cười nhẹ vang lên bên tai cậu.

Đường Tự từ từ mở một bên mắt, lén lút nhìn thử. Chỉ thấy Bùi Hành Vũ đứng ngay trước mặt, vẻ mặt đã trở lại bình thường, không hề có dấu hiệu nổi điên.

Đường Tự lập tức mở nốt mắt còn lại, thở phào nhẹ nhõm, vài giây sau liền trừng mắt nhìn Bùi Hành Vũ: "Anh chơi tôi à?"

"Lần sau nhớ chạy ngay đi, biết không?" Bùi Hành Vũ ngồi xuống, tiếp tục ăn mì, vẻ mặt bình thản, như thể chuyện vừa rồi chẳng liên quan gì đến anh.

Đường Tự không đáp, chỉ kéo ghế về chỗ cũ, ngồi xuống ăn một ngụm mì để trấn tĩnh lại.

"Tôi cảm thấy anh sẽ không làm hại tôi." Cậu lẩm bẩm, giọng rất nhỏ, nhưng Bùi Hành Vũ vẫn nghe thấy.

Anh chỉ cười nhẹ: "Đã nghĩ tôi sẽ không làm hại, vậy cậu còn sợ gì?"

Đường Tự đặt đôi đũa xuống, nghiêm túc giải thích: "Sợ hãi là bản năng, còn tin tưởng anh sẽ không làm hại tôi lại là chuyện khác."

"Với lại..." Cậu ngừng lại, dường như đang cân nhắc lời nói. Cuối cùng, Đường Tự nhẹ giọng: "Thật ra tôi tin anh... Anh sẽ không để chính mình mất kiểm soát mà tổn thương người khác."

Người ta đều sống dựa vào lý trí.

Bùi Hành Vũ đã bị chứng hưng cảm nhiều năm như vậy, ngoài những lời đồn đại khủng khiếp kia, từ ký ức của "Đường Tự" đến bây giờ, cậu chưa từng thấy anh làm hại ai. Mỗi lần điên cuồng, anh đều tự khắc chế bằng lý trí, không để nó vượt quá tầm kiểm soát.

Khác xa với lời đồn, Đường Tự đã chứng kiến tận mắt và kết luận rằng, dù sợ hãi là bản năng không thể kiểm soát, nhưng cậu vẫn tin Bùi Hành Vũ sẽ không để sự điên cuồng chi phối lý trí, làm ra những chuyện không thể cứu vãn.

Bùi Hành Vũ dường như hiểu được ý của Đường Tự, chỉ mỉm cười, không nói gì thêm.

Ăn xong bữa tối, Đường Tự chủ động đi rửa chén, vừa rửa vừa suy nghĩ miên man.

Ở chung với Bùi Hành Vũ hai ngày, ngoại trừ những lúc anh ấy nổi điên, cậu cảm thấy mọi thứ cũng không tệ lắm. Cậu cũng dần dần thích nghi với các quy tắc trong xã hội loài người.

Theo ký ức của "Đường Tự", cậu và Bùi Hành Vũ là bạn đời hợp pháp, được pháp luật bảo vệ. Bây giờ cậu đã trở thành "Đường Tự", đồng nghĩa với việc phải chấp nhận mọi thứ của "Đường Tự", bao gồm cả Bùi Hành Vũ - người bạn đời hợp pháp ấy.

Nói cách khác, hiện tại cậu và Bùi Hành Vũ đã là một thể.

Tất nhiên, cậu cũng biết mình có thể đề nghị ly hôn với Bùi Hành Vũ. Nhưng chỉ cần nghĩ đến vẻ mặt của Bùi Hành Vũ khi nghe hai chữ "ly hôn", cậu lập tức gạt bỏ ý nghĩ đó. Mỗi lần nhắc tới là anh ấy lại phát điên, điều này khiến Đường Tự không dám nghĩ tới nữa.

Hơn nữa, Bùi Hành Vũ thực sự rất đáng thương. Đã có duyên trở thành bạn đời của cậu - một nguyên bảo tinh, cậu nhất định phải giúp anh ấy thoát khỏi cảnh nghèo khó này.

Đường Tự hoàn toàn có thể dùng năng lực biến cát thành vàng để tạo ra một ít kim loại quý cho Bùi Hành Vũ, giúp anh thoát khỏi cảnh túng thiếu. Nhưng xã hội loài người có những quy tắc riêng. Theo ký ức của "Đường Tự", kim loại quý cũng cần có "giấy chứng nhận" mới được giao dịch hợp pháp. Nếu không có chứng minh, không chỉ khó bán mà còn dễ bị cơ quan chức năng để ý, rước thêm phiền phức không đáng có.

Quy định "Kiến quốc sau không được thành tinh" đã đủ khiến Đường Tự chịu áp lực, huống hồ là những điều luật phức tạp của xã hội loài người.

Vừa nghĩ tới đây, đột nhiên trong phòng khách, tiếng nổ lớn phát ra từ chiếc TV nhỏ, Đường Tự tò mò ngó đầu ra nhìn.

Trên màn hình, một vật thể nặng nề rơi xuống sa mạc, sau đó là một tiếng nổ kinh hoàng, khói đen dày đặc bốc lên, tạo thành một đám mây hình nấm khổng lồ.

Đường Tự giật mình, tay run lên, chiếc chén trên tay rơi xuống bồn rửa chén vang lên một tiếng "xoảng" giòn tan.

Nghe thấy tiếng động, Bùi Hành Vũ cất tiếng hỏi: "Đường Tự, không sao chứ?"

Trong bếp im lặng một lúc, sau đó mới nghe thấy giọng Đường Tự đáp lại: "Không sao đâu... chỉ là trượt tay." Nhưng âm cuối vẫn còn hơi run rẩy.

Bùi Hành Vũ liếc mắt nhìn về phía bếp, thấy Đường Tự không sao thật liền quay lại làm việc của mình.

Một lúc sau, Đường Tự bước ra phòng khách, ánh mắt dán chặt vào màn hình TV. Trên đó, cảnh tượng vừa rồi lại xuất hiện, một đám mây hình nấm bùng lên, tiếng nổ vang vọng như thể chấn động cả trái tim cậu.

Đường Tự không tự chủ mà tiến sát về phía Bùi Hành Vũ, trông vô cùng hoảng loạn.

Bùi Hành Vũ nhìn cậu, có vẻ khó hiểu.

Đúng lúc đó, trên TV vang lên giọng thuyết minh: "Đông Phong Express - sứ mệnh tất đạt, giao hàng mọi lúc mọi nơi trong 24 giờ, định vị chính xác, bao ship toàn cầu."

Giọng Đường Tự run rẩy, cậu quay sang hỏi Bùi Hành Vũ: "Bao ship toàn cầu là có ý gì vậy?"

Bùi Hành Vũ dù không hiểu sao Đường Tự lại hoảng sợ như vậy, nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích: "Tầm bắn là toàn thế giới."

Đường Tự: !!!

Toàn thế giới? Không chỉ tầm bắn toàn thế giới, mà còn định vị chính xác?

Không phải là dù cậu có trốn ở bất kỳ góc nào trên trái đất này cũng sẽ bị tìm ra, sau đó bị nổ tung thành cặn bã sao?

Đường Tự không kìm được mà rùng mình, như thể ký vào bản án tử hình, cậu lập tức thề thốt trong lòng: "Ta, Đường Tự, từ nay nguyện làm một yêu quái tốt, có ích cho xã hội và con người, tuân thủ mọi pháp luật, không làm điều gì trái với xã hội và nhân dân!"

Bình Luận (0)
Comment