Editor: Sunie
Lúc Phạm Vệ Lăng trông coi lăng đã bái sư ở Thanh Sơn, công phu lợi hại, huống chi chỉ là công phu trên tay, hắn nhanh chóng ra ra vào vào trong huyệt nhỏ của Thẩm Uyển, trên ngón tay đều là mật dịch óng ánh, Thẩm Uyển làm sao chịu được tốc độ thọc vào rút ra mãnh liệt như vậy, trực giác trong huyệt nhỏ có một ngọn lửa.
"A... Không... Không chịu nổi, Lăng... Ưm a... Không... A..." Thẩm Uyển chỉ cảm thấy dòng điện càng mãnh liệt hơn, quét qua toàn thân, đầu óc trống rỗng, trước mắt một mảnh mờ mịt, chỉ có thể miễn cưỡng thấy rõ bóng dáng của Phạm Vệ Lăng.
"Cái này đã không chịu nổi? Hử? Dáng vẻ lẳng lơ kia đâu?"
Vừa nói, Phạm Vệ Lăng càng nhanh chóng nhưng mãnh liệt ra ra vào trong huyệt nhỏ của nàng, mật dịch tụ lại thành dòng chảy xuống từ miệng huyệt nhỏ...
"Ưm a... Thật sự không được... A!" Chỉ nghe thấy tiếng Thẩm Uyển thét chói tai, huyệt nhỏ xì xì sít chặt sau đó buông lỏng ra.
Thẩm Uyển chỉ cảm thấy cả người đều bị kéo căng, ngay sau đó một trận khoái cảm đánh úp đại não. Phạm Vệ Lăng lại chỉ cần dùng tay đã khiến nàng cao trào.
Thẩm Uyển thở hổn hển, dường như đã tỉnh rượu một chút, nhớ lại những gì mình vừa nói bất giác có chút thẹn thùng. Phạm Vệ Lăng bắt được cảm xúc nhỏ của nàng, lấn người đè lên: "Như thế nào? Bây giờ đã tỉnh rượu, thẹn thùng?"
Thẩm Uyển quay đầu đi chỗ khác, bị hắn không nể tình vạch trần như vậy, hận không thể tìm cái khe đất để chui vào, mềm dẻo phản kháng: "Không có..."
"Đừng tưởng rằng cứ như vậy đã kết thúc, ta còn chưa bắt đầu đâu!" Phạm Vệ Lăng kéo bàn tay nhỏ và mềm mại của Thẩm Uyển đến giữa háng ấn một cái: "Tinh thần của tiểu Lăng Lăng rất tốt! Lúc này mới đến? Kịch hay vừa mới bắt đầu!"
Không đợi Thẩm Uyển đáp lại, Phạm Vệ Lăng gần như hung ác cắn vào miệng nhỏ của nàng, nhẫn nại rất lâu, hắn vẫn không có kiên nhẫn.
"Ừm ô... Ưm..." Khóe miệng rỉ ra mùi máu tanh, nam nhân này điên rồi à? Không, đây căn bản cũng không phải là người, giống như một con dã thú đói khát!
Rất nhanh, Phạm Vệ Lăng đã dời "Trận địa", bộ ngực trắng nõn làm cho hắn lưu luyến quên về, hắn gặm cắn đầu v* của Thẩm Uyển, bầu vú mềm mại trắng nõn và đáng yêu ở trong tay hắn, bị hắn tùy ý xoa bóp, hắn cắn đầu v* kéo về phía trước, đau đến mức Thẩm Uyển ứa nước mắt.
"Chàng nhẹ một chút! Đau ~" nàng hờn dỗi trách mắng, nhân tiện đấm vào vai của hắn.
Trái lại Phạm Vệ Lăng nghe thấy được, lực độ hơi chậm lại, thỉnh thoảng lại ngậm liếm. Sau cơn đau, Thẩm Uyển lại cảm thấy càng thoải mái hơn, hai tay trắng như tuyết cắm vào trong mái tóc đen nhánh của hắn, dùng sức áp ngực về trước.
"Ưm a... Ưm..." Thẩm Uyển bất giác rên rỉ.
Phạm Vệ Lăng vừa nâng chân ngọc của nàng lên, vừa trêu ghẹo: "Cái miệng nhỏ phía dưới của nàng vẫn thành thật hơn so với cái miệng nhỏ phía trên, nàng nói có đúng không?"
Thẩm Uyển cong miệng nhỏ, thở phì phì nhìn hắn. Hắn lại lấy ngón tay móc vào hoa huy*t, trong tay hắn liền treo một sợi chỉ bạc óng ánh, hắn duỗi tay phải đến trước mặt nàng, để cho nàng nhìn tỉ mỉ mật dịch của mình.
"Biến thái chết tiệt!" Thẩm Uyển tức giận, nhấc chân muốn đá vào ngực hắn, lại bị cánh tay mạnh mẽ của hắn kìm hãm.
"Làm gì? Mưu sát thân phu à?" Hắn khoác hai chân nàng trên vai, đỡ côn th*t đói khát khó nhịn ở dưới thân, nhắm ngay hoa huy*t ở chân tâm của nàng, "Không phục? Xem ra vẫn phải dạy dỗ nàng thật tốt!"
Mắt ngựa trên côn th*t sớm đã ứa ra rất nhiều chất lỏng, hắn đẩy lên, quy đầu rất dễ dàng tiến vào trong.
"Ưm ha..." Ngón tay sao có thể so với côn th*t lớn của hắn, phút chốc khi tiến vào, nàng cảm thấy dưới thân có một loại cảm giác tách ra không thoải mái, Thẩm Uyển muốn phản kháng, lại bị Phạm Vệ Lăng đè chặt hai chân.
"Không có việc gì, một lát nữa sẽ sung sướng." Phạm Vệ Lăng cắn răng, dùng sức động phần eo cắm vào sâu hơn, cho đến khi đẩy đến chỗ sâu nhất mới dừng lại.
"Chết tiệt, đã làm qua một lần, vẫn chặt như vậy!" Trên trán Phạm Vệ Lăng toát ra một lớp mồ hôi mỏng, hắn càng nói càng nhanh, không chút lưu tình đấu đá lung tung trong đường hành lang của nàng.
Bụng dưới mềm mại và bằng phẳng bị căng đến mức hơi phồng lên, mơ hồ có thể nhìn thấy đại khái hình dáng món đồ chơi kia của hắn, côn th*t của nam nhân này thật sự rất lớn, cho dù huyệt nhỏ đã ướt hoàn toàn, nhưng vẫn hơi đau. Từ từ, cơn đau càng ngày càng ít, khoái cảm càng ngày càng hung mãnh...
"Ưm a... Cứng quá a... Chàng đẩy đến ta... A ha... Ô ưm..." Khoái cảm khiến cho phát ra tiếng Thẩm Uyển rên rỉ, cho dù nàng cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng vẫn không thể không sa vào trong tình dục mãnh liệt và khoái cảm này, vòng eo thon vặn vẹo phối hợp với hắn, giống như một con rắn mềm mại vô cùng.
Phạm Vệ Lăng bất chấp phải thao huyệt nhỏ của Thẩm Uyển, mỗi một lần va chạm đều có một ít mật dịch bắn ra: "Thoải mái không? Hử? Có phải rất thoải mái không? Ô ừm... Tiểu tao hóa này, d*m thủy chảy đầy chân ta..."
"Thoải... Thoải mái... Ưm a... Ưm... A... Thật lớn a..."
Quy đầu lướt qua đường hành lang ướt mềm của nàng, ma sát thịt non nhạy cảm, cơ thể dường như không bị kiềm chế, phần eo một lần lại một lần hung hăng va chạm huyệt nhỏ của nàng. Hô hấp của hai người cũng dồn dập, tiếng trầm thấp cùng tiếng rên rỉ mềm mại đan vào nhau, trong không khí tràn ngập mùi mật dịch và mùi mồ hôi hòa hợp vào nhau, kích thích đại não của họ.
"Ta nhớ rõ... Là nơi này?"
Phạm Vệ Lăng vừa dứt lời, hơi nâng eo Thẩm Uyển lên, côn th*t dính sát vào điểm mẫn cảm kia của nàng, nơi bí ẩn này chỉ có hắn mới có thể chạm vào.
Thẩm Uyển chịu kích thích không nhịn được phát ra tiếng rên rỉ: "Ưm a..."
Tiếng rên rỉ mất hồn như vậy dường như vừa vặn trả lời câu hỏi của hắn, hắn cong môi cười, đường cong dưới cằm hoàn mỹ như vậy, làm tôn lên khuôn mặt anh tuấn lập thể của hắn.