"Chồng của Hà Vọng Đệ là tiểu đoàn trưởng, tiền lương mỗi tháng cũng không thấp, sao sống cuộc sống bủn xỉn vậy." Thím Trương không hiểu.
"Cô không biết, Hà Vọng Đệ không sinh con trai, chồng cô ta nói về sau cần nhờ cháu trai dưỡng lão, hơn phân nửa tiền lương toàn gửi về nhà nuôi cháu trai." Bà cụ Đường nhếch môi, vẻ mặt xem thường.
Bà cụ cảm thấy chồng của Hà Vọng Đệ là ngu như heo, ngay cả con trai ruột còn chưa chắc đáng tin, đồ con lợn này thế mà còn muốn trông cậy vào cháu trai dưỡng lão, đồ ngu xuẩn đến không có t.h.u.ố.c chữa!
"Thật ngu, cháu trai cũng đâu phải cha mẹ đã c.h.ế.t, cha mẹ ruột mình không nuôi, đi nuôi chú?"
Thím Trương chế giễu luôn miệng, lại chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mắng: "Hà Vọng Đệ cũng ngu, thế mà đồng ý."
"Cô ta vốn ngu mà, đối xử với con gái ruột cũng không tốt, mỗi ngày không phải mắng thì là đánh, con cái nuôi được cũng không có gia giáo." Bà cụ Đường chướng mắt cả gia đình này.
"Bốn đứa con gái đó vừa tham ăn lại lười làm, giống y chang Hà Vọng Đệ. Cô ta quá ngu. Trông cậy vào cháu trai, còn không bằng nuôi dưỡng t.ử tế bốn đứa con gái!”
Ý nghĩ của thím Trương tiến bộ hơn rất nhiều người nông thôn hiện tại, bởi vì bản thân bà ấy cũng không sinh được con trai mới bị mẹ chồng ác ôn làm khó dễ, bất đắc dĩ phải làm bảo mẫu.
"Chồng của con là người thành thật, đối xử với con gái rất tốt, biết con với con gái bị ức h.i.ế.p nên đã dẫn theo bọn con dọn ra riêng. Ôi, lúc ấy một túp lều cỏ tranh đã dựng lên, một cái giường đệm chăn ộp ẹp, hai cái chén bể, một cái túi hạt cao lương chính là toàn bộ gia sản."
Thím Trương thở dài, con mắt cũng đỏ lên.
"Hiện tại hai người đã hết khổ rồi, con gái học giỏi, còn xây nhà mới, cũng được xem đứng nhất trong thôn rồi." Bà cụ Đường an ủi.
"Đúng thế, nhà trưởng thôn còn không khí phái bằng nhà con, hừ, anh chồng không biết xấu hổ, còn có cha mẹ chồng của con còn muốn ăn tới tuyệt hậu nhà tôi, nói con gái sớm muộn phải gả ra ngoài, về sau vẫn phải dựa vào cháu trai, bảo chúng con tặng nhà mới cho cháu trai kết hôn ở. Phụt! Không biết xấu hổ!"
Thím Trương c.ắ.n răng nghiến lợi mắng, còn nói: "Con gái con mười tám rồi, nó giống con, có tính tình cương liệt, ngày đó nó quơ cái đòn gánh chặn ở cửa, không cho bác trai với ông bà nội vào nhà, còn nói về sau chồng nó sẽ đến cửa, dưỡng lão cho cha mẹ!"
"Con gái cô có tiền đồ, con gái thì phải kiên cường, yếu mềm sẽ bị người ta bắt nạt!"
Bà cụ Đường tán thưởng giơ ngón tay cái lên, bà ấy thích các cô gái có tính tình vui vẻ, kiên cường, cho nên trong hai cô con dâu, bà ấy càng ưa thích con dâu hai chút, vợ con con trai cả mỗi ngày khóc sướt mướt, bà ấy nhìn là thấy phiền.
"Con gái con, cha nó là người thành thật, mấy năm đó con không ở nhà, không ai che chở hai đứa trẻ, con gái lớn cũng vì thế nuôi dưỡng được tính tình kiên cường, là con có lỗi với bọn họ."
Thím Trương dụi mắt một cái, bà ấy để con gái chịu thiệt, nhưng bà ấy không hối hận.
Nếu không đi làm bảo mẫu, nhà bà ấy hiện tại còn đang ở túp lều, gặm bánh bao ngọt hạt làm từ cao lương rồi, làm gì có gạch xanh nhà ngói ở, nào có bánh bao làm từ bột mì ăn? Hai đứa con gái cũng không có tiền học hành.
"Cha mẹ che chở con cái yếu đuối, không có cha mẹ che chở mới có thể kiên cường, đây là chuyện tốt, phúc của cô còn đang phía sau!" Bà cụ Đường an ủi.
Mộng Vân Thường
"Con cũng nghĩ như vậy, con gái con học giỏi, hiện tại làm giáo viên dạy thay trong trường tiểu học ở thôn, rất nhiều người tới cửa làm mai, nhưng tôi không có đồng ý. Nếu là trước kia, con khẳng định sẽ chọn điều kiện gia đình tốt đồng ý, hiện tại con muốn cho hai đứa con gái học lên đại học, sau này làm người trong thành phố!"
Thím Trương đã có cái nhìn cao xa hơn với tương lai của hai đứa con gái, trước kia bà ấy chỉ nghĩ tìm một chàng trai có gia đình điều kiện tốt ở trong trấn, hiện tại bà ấy không ham nữa.
Đường Niệm Niệm đã bóng gió nói với bà ấy về chuyện thi đại học, bà ấy cố ý chạy về nhà một chuyến, để hai con gái nhất định phải nghiêm túc ôn tập thi lên đại học, còn gửi tài liệu học tập Đường Niệm Niệm cho bà ấy về nhà.
Hiện tại thím Trương có nằm mơ cũng hi vọng con gái có thể thi đậu đại học, coi như chỉ có thể thi đậu một đứa cũng được, tình trạng nghề nông truyền đời của bà ấy đã có thể thay đổi, về sau bọn cháu trai cũng có thể đi ra nông thôn.
"Tháng mười hai thi, bảo bọn họ học tập cho giỏi, coi như lần thi này không đậu thì lần sau vẫn có thể thi." Đường Niệm Niệm nói.
"Tôi thường xuyên gọi điện thoại về nhà mà, để cha nó giám sát bọn nó, hai đứa bé đều rất chịu khó, mỗi tối đều học đến nửa đêm." Thím Trương rất vui mừng, cũng cảm thấy rất may mắn.
May mắn bà ấy đi ra ngoài nên mới có thể biết tin tức thi đại học sớm, trong thôn có vài người trẻ tuổi vừa biết, ngay cả tài liệu cũng không mua được, đang sốt ruột sốt gan.
"Hi vọng mấy đứa nhỏ trong nhà đều có thể thi đậu."
Bà cụ Đường chắp tay trước ngực, yên lặng cầu nguyện xin Bồ Tát phù hộ.
Trong khoảng thời gian này Đường Niệm Niệm không có đi ra ngoài, một là ở nhà bầu bạn với bà cụ, hai là ôn tập thi đại học.
Hôm nay, bà cụ Đường và thím Trương chuẩn bị thịt chiên bột, bởi vì trong lúc vô tình Đường Niệm Niệm đã nhắc tới một lần, nói muốn ăn thịt chiên bọn, hai người liền đi chuẩn bị.
Mùi thơm thịt chiên bay khắp khu gia thuộc, rất nhiều trẻ em vì thèm ăn mà chạy tới, có điều những đứa trẻ này đều rất có lễ phép, chỉ nhìn ở xa xa, không tiến vào đòi đồ ăn.
Đường Niệm Niệm vẫy vẫy tay với bọn nhỏ, chia cho mỗi bé vài miếng thịt chiên bột đã nguội.
"Cảm ơn dì Đường!"
Bọn nhỏ lễ phép nói cảm ơn, gia giáo rất tốt.
Bà cụ Đường cảm khái nói: "Trẻ em trong bộ đội đều được dạy đàng hoàng, hiểu lễ phép biết mấy!"
"Ở chỗ này đều là lãnh đạo, lãnh đạo dạy con cái sao có thể không đàng hoàng!" Thím Trương cười nói.
Chỉ có điều rất nhanh bà ấy đã bị vả mặt vì lời mình nói.
Bốn bé gái chạy tới, lớn thì mười mấy tuổi, nhỏ thì ba bốn tuổi, không sạch sẽ gọn gàng giống với những đứa trẻ khác trong khu gia thuộc, bốn chị em này đều ăn mặc rách rưới, còn có mảnh vá, tóc rối xù, gương mặt bẩn thỉu.
Bọn họ chính là bốn đứa con gái của Hà Vọng Đệ, tên là Phán Nhi, Mộng Nhi, Chiêu Nhi, Nghênh Nhi, ý nguyện sinh con trai hết sức rõ ràng.
Bốn chị em đều vào sân, đứng thành một hàng, mắt nhìn trong thịt chiên bột đang lăn bột trong chảo dầu lom lom, khóe miệng đứa bé nhỏ nhất còn ch** n**c miếng.
"Đây, ra ngoài ăn!"
Bà cụ Đường cho các cô bé mỗi bé một miếng thịt chiên bột, sau đó bảo bốn đứa đi ra ngoài ăn, tránh cho bị dầu b.ắ.n tổn thương, lại có chuyện phiền toái.
Bốn chị em nhận được thịt chiên bột, ngay cả tiếng cảm ơn cũng không nói, chạy ra ngoài cực nhanh, sau đó đứng tại cửa sân ăn. Bà cụ Đường nhíu lông mày, cực kỳ không thích bốn chị em này.
"Hu hu... Thịt của em..."
Nghênh Nhi nhỏ nhất khóc lớn oa oa, bởi vì thịt chiên bột trong tay cô bé đã bị ba người chị cướp đi, cô bé chỉ ăn được một miếng nhỏ.
Giành được nhiều nhất là chị cả, sức lực cô bé lớn, ba em gái phía dưới đều sợ cô bé.
Phán Nhi ăn hết thịt chiên bột như hổ đói, hoàn toàn không quan tâm em gái út đang khóc, sau đó lại đi trở về sân, mắt nhìn chảo dầu lom lom, cô bé không lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm, cách chảo dầu rất gần.
Ba đứa em gái cũng đi vào theo, bốn chị em xếp hàng ngay ngắn, tám con mắt đã lóe lên ánh sáng xanh.
"Ăn thịt... Con muốn ăn thịt!"
Nghênh Nhi nhỏ nhất thút thít ầm ĩ, còn vươn tay lấy thịt chiên bột bên trong cái mẹt, tay của cô bé vừa đen vừa bẩn. Bà cụ Đường vội vã nhấc cái mẹt lên, nhưng bà ấy không thể mắng trẻ con, đành phải nhẫn nhịn nói: "Không có, các cháu nhanh về nhà đi!"
"Còn nhiều vậy mà."
Bốn chị em không chịu đi, cứ nhìn chằm chặp.
Bà cụ Đường tức giận tái mặt, thật sự là chưa thấy đứa trẻ nào mặt dày như mặt đường thế này, đ.á.n.h không được c.h.ử.i không được, thật xui xẻo.