Ánh mắt Lưu Đan Hà ánh lên sự hận thù, tuy cô ấy đã thoát khỏi động quỷ đó, nhưng mỗi lần cô ấy nhắc đến chuyện cũ thì vẫn không thể bình tĩnh.
"Em với hai thanh niên trí thức nữ đã thương lượng sẽ chạy trốn, bọn em dự định chạy trốn tới huyện thành cáo trạng, nhưng bọn em không quen địa hình, buổi tối đã bị bắt trở về, ba người bọn em bị bọn chúng nhốt bên trong hầm trú ẩn, mỗi ngày đều có đàn ông..."
Lưu Đan Hà không nói tiếp, mắt của cô ấy đỏ lên.
"Đừng nói nữa, đã qua rồi."
Viên Hồng Mai ôm cô ấy, trong lòng rất hối hận. Cô ấy không nên hỏi, cái này còn đau hơn bóc vết sẹo của người khác.
Lưu Đan Hà tiếp tục nói: "Chúng em bị giam giữ mười ngày, hai thanh niên trí thức nữ khác chịu không nổi, đập đầu vào tường tự sát rồi, chỉ có em sống tiếp, bọn chúng cũng sợ em tìm c.h.ế.t, bèn bán em cho anh em Ngụy Thạch Trụy, hơn nữa em trong hồ sơ ở trong thôn, ghi chú em đã t.ử vong, trước kia em tên Lưu Xuân Đào!"
Lưu Xuân Đào đã c.h.ế.t, hiện tại người còn sống là Lưu Đan Hà.
"Sau khi em bị bán cho anh em Ngụy Thạch Trụy, bọn chúng cũng nhốt em, cũng may anh em bọn họ bất hòa, có một lần cãi nhau, Ngụy Thạch Trụy lỡ tay c.h.é.m c.h.ế.t anh hắn ta, em thừa dịp đang loạn trốn ra khỏi cái thôn kia, nhưng em không ngờ hắn ta sẽ tìm được trường học, cũng là ông trời có mắt, khiến hắn ta rơi xuống nước c.h.ế.t rồi."
Lưu Đan Hà nói cảnh ngộ mà cô ấy gặp phải, cả quá trình cô ấy rất bình tĩnh, cứ như đang nói chuyện người khác, ngược lại là Viên Hồng Mai rơi nước mắt liên tục.
"Không sao, đều đã qua."
Lưu Đan Hà an ủi cô ấy.
"Đúng vậy, về sau sẽ càng ngày càng tốt."
Mộng Vân Thường
Viên Hồng Mai lau nước mắt, cũng không có hoài nghi lời Lưu Đan Hà nói.
Đường Niệm Niệm không nói gì, cô biết Lưu Đan Hà không nói thật, nhưng cô có thể hiểu được, Lưu Đan Hà chỉ là vì tự vệ thôi.
Hiện tại cô đã có thể bắt đầu xâu chuỗi sự việc.
Lưu Đan Hà bị bán cho anh em Ngụy Thạch Trụy, cô ấy giả vờ thuận theo, dùng kế xúi giục khiến anh em bất hòa, còn có khả năng bỏ thêm bột mỏ vào rượu hai anh em uống, dẫn đến người anh có tính khí nóng nảy, thế là Ngụy Thạch Trụy lỡ tay c.h.é.m c.h.ế.t anh trai, Lưu Đan Hà thì trốn thoát, nhưng lại bị Ngụy Thạch Trụy tìm được, cô ấy lại dùng cách cũ g.i.ế.c c.h.ế.t Ngụy Thạch Trụy.
Đường Niệm Niệm rất thưởng thức Lưu Đan Hà, tâm tính cứng cỏi, quả quyết, còn có trí tuệ, chí ít mạnh hơn chín mươi phần trăm người khác rồi.
Bản án của Ngụy Thạch Trụy cuối cùng lấy lý do “ngoài ý muốn” kết án, trong nhà hắn ta chỉ có một người anh, không ai nhận tro cốt, cuối cùng vẫn là Lưu Đan Hà ra mặt nhận về, rải bừa vào trong rãnh nước bẩn.
Lưu Đan Hà đến Chư Thành, hội họp với Ngô Uyển Hoa với Tôn Đông Tú.
Có điều cô ấy chưa tới hai ngày đã lại về thành phố Thượng Hải, khiêng hai bao vớ lớn, mỗi ngày đi khắp hang cùng ngõ hẻm bán vớ, lợi nhuận rất không tệ, một ngày có thể kiếm tầm mười đồng, tốt hơn đóng gói vớ nhiều.
Đường Niệm Niệm không hề cảm thấy bất ngờ, Lưu Đan Hà có gan lớn, còn có chủ kiến, chắc chắn sẽ không ngoan ngoãn ở trong xưởng đóng gói vớ, cô ấy thà rằng đi kiếm tiền hơi mạo hiểm.
"Uyển Hoa và Đông Tú không dám, chị tự làm, cẩn thận một chút sẽ không sao."
Lưu Đan Hà chủ động giải thích nguyên nhân làm một mình, cô ấy đã đi tìm Ngô Uyển Hoa và Tôn Đông Tú, nhưng hai người họ không dám, sợ xảy ra chuyện. Nhưng cô ấy không sợ, cô ấy đã g.i.ế.c c.h.ế.t hai người rồi, trên đời này không có gì có thể khiến cho cô ấy sợ nữa.
"Chị cẩn thận chút."
Đường Niệm Niệm không có khuyên gì cả, hiện tại chính sách đã cởi mở hơn rất nhiều, cuối năm sẽ công khai văn bản cải cách khai phóng, về sau sẽ không còn đầu cơ trục lợi nữa.
Rất nhanh đã tới tháng bảy, cuộc thi đại học lần hai kết thúc, mỗi ngày Viên Hồng Mai đều ngóng trông chồng và con. Tình cảm giữa Đồng Hiểu Phương và Cao Vũ Huy cũng càng ngày càng tốt, mỗi ngày đều ra ngoài hẹn hò, có điều trong nhà cô ấy gọi điện thoại tới, thúc giục cô ấy về nhà.
Lúc này Đồng Hiểu Phương mới đến trạm xe lửa mua vé, chỉ là cô ấy mua rất nhiều lần nhưng không có mua được vé xe, đã vội toát mồ hôi hột.
"Không biết đã xảy ra chuyện gì, hiện tại cũng không phải thời điểm cao điểm, sao vé vẫn ít ỏi thế chứ, ngay cả vé đứng cũng không có."
Vẻ mặt Đồng Hiểu Phương bí xị trở về, sau khi vào phòng ký túc xá là lập tức càu nhàu.
"Không có khả năng, con gái với chồng chị đã mua được rồi, còn nhờ quan hệ lấy vé giường nằm nữa đấy!" Viên Hồng Mai nghi ngờ nói.
Thời điểm cao điểm lúc nghỉ hè chủ yếu là thời điểm sinh viên về nhà, hiện tại học sinh trong các trường học đã gần như về hết rồi, phiếu giường nằm khó mua, nhưng đâu tới mức vé đứng cũng không mua được.
"Em đã đến hỏi ba lần, mỗi lần đều nói hết vé rồi, cũng không nói lúc nào có vé, chỉ bảo bọn em, chờ thêm nữa là tới khai giảng!"
Đồng Hiểu Phương càng nói càng bực bội. Khuôn mặt xinh đẹp cũng hơi u ám, trong lòng cô ấy hơi hơi bất an, cảm thấy có chuyện không lành sắp xảy ra.
"Khả năng vé xe về nhà em tương đối ít ỏi, em chờ một chút, nói không chừng sẽ có vé ngay thôi.” Viên Hồng Mai an ủi nói.
Đồng Hiểu Phương nhẹ gật đầu, hiện tại cũng chỉ có thể chờ thôi. Từ thành phố Thượng Hải về nhà cô ấy phải đổi mấy chuyên xe, đường đi ít nhất phải kéo dài năm sáu ngày, vừa đi vừa về là hơn nửa tháng, hi vọng có thể mau mau mua được vé, cô ấy đã nóng lòng muốn về nhà, nhắc tới Cao Vũ Huy với cha mẹ rồi.
"309, Đồng Hiểu Phương, có người tìm!"
Trong loa vang lên tiếng của dì quản lý ký túc xá.
Sự u ám trên mặt Đồng Hiểu Phương tiêu tán trong nháy mắt, hiện vẻ ngọt ngào.
"Thật sự là khó bỏ khó rời nha, không phải mới vừa ăn cơm trưa chung sao?" Viên Hồng Mai trêu ghẹo.
"Anh ấy khó khăn lắm mới mua được vé xem phim Truy Bắt, đi xếp hàng mỗi ngày lận đó!" Đồng Hiểu Phương ánh lên vẻ hạnh phúc nói.
Cô ấy lấy tấm gương ra chải tóc, còn vào phòng tắm rửa mặt, sau đó soi tấm mấy lần, cảm thấy không còn vấn đề mới đeo túi xách xuống lầu.
"Xem phim xong kể cho chị nghe với nhé, đến lúc đó chị cũng mang dẫn chồng con chị đi xem." Viên Hồng Mai cười nói.
"Biết rồi, bái bai!"
Đồng Hiểu Phương giống bé chim nhỏ vui sướng, nhẹ nhàng chạy ra khỏi ký túc xá.
Viên Hồng Mai tựa ở bệ cửa sổ nhìn xuống, Cao Vũ Huy đang đứng dưới lầu, dáng người thẳng tắp. Mặc dù vóc dáng không cao lắm, nhưng ôn tồn lễ độ, người tự mang hơi thở thư hương, vẫn rất xứng với Đồng Hiểu Phương.
"Xem ra rất nhanh thôi sẽ có thể ăn kẹo mừng của Hiểu Phương!" Viên Hồng Mai cười nói.
Lưu Đan Hà đang đọc sách, ngẩng đầu cười, không phát biểu ý kiến, tiếp tục đọc sách.
Hiện tại cô ấy đi khắp đường phố ngõ hẻm bán vớ, mỗi ngày phải hao phí không ít thời gian, cho nên cô ấy giành giật từng giây đọc sách, quyết không thể ảnh hưởng học tập.
"Đan Hà, em nghỉ ngơi một lát, mắt đọc sắp mù rồi!" Viên Hồng Mai khuyên nhủ.
Cô ấy chưa từng thấy ai siêng năng hơn Lưu Đan Hà, buổi tối ký túc xá tắt đèn, cô gái này sẽ tận dụng đèn đường hành lang đọc tiếp. Cô ấy thường xuyên đã ngủ được một giấc thức dậy đi vệ sinh, vẫn nhìn thấy Lưu Đan Hà đang đọc sách ở hành lang.
"Lúc ăn cơm đã nghỉ ngơi, em phải đọc hết những tài liệu này trong lúc nghỉ hè."
Lưu Đan Hà không ngẩng đầu, bán vớ kiếm được chút tiền, cô ấy đã đi mua một chồng tài liệu thật dày ngay, không làm gì sẽ ôm sách gặm.
"Em phải chú ý kết hợp học với nghỉ, sức khỏe là tiền vốn làm cách mạng, em đừng gồng quá!"
Viên Hồng Mai dùng lời hay ý đẹp khuyên bảo, cô ấy sợ thần kinh của Lưu Đan Hà căng thẳng quá mức, sớm muộn sẽ có một ngày đứt, sau đó “quân lính tan rã”.
"Em biết, nhưng em không có đường lui, chỉ có thể liên tục hướng về phía trước, dừng lại sẽ c.h.ế.t!"
Lưu Đan Hà ngẩng đầu, vẻ mặt rất chân thành.
Phía sau cô ấy là vực thẳm sâu hun hút, người khác có thể lui một bước là trời cao biển rộng, cô ấy lui một bước thì là vạn kiếp bất phục.
Cho nên, cô ấy chỉ có thể liều mạng hướng về phía trước!
Viên Hồng Mai thở dài, không có khuyên nữa, khuyên nữa cô ấy sẽ có vẻ “không phải là mình nên nói hay hơn hát”.
Cô ấy ngẫm nghĩ, sau đó lấy ra một bao sữa bột từ trong ngăn kéo, đây vốn là mua cho con uống.
"Vậy em cũng phải chú ý dinh dưỡng, có sức khỏe tốt mới có thể chạy nhanh!"
Viên Hồng Mai đưa sữa bột sang, cười rất dịu dàng.
Lưu Đan Hà do dự một chút, nhận sữa bột, nói khẽ: "Cám ơn!"
"Khách khí cái gì, em đọc sách đi, chị xuống dưới một lát."
Viên Hồng Mai cười cởi mở, cầm chìa khoá chuẩn bị ra ngoài đi dạo, không quấy rầy Lưu Đan Hà học tập.
Sau khi cô ấy đi, Lưu Đan Hà nhìn sữa bột trên bàn, ánh mắt lạnh lùng đã ấm hơn chút, trái tim đã đóng băng cũng hòa tan chút. Cô ấy cười, tiếp tục đọc sách.
Đồng Hiểu Phương và Cao Vũ Huy xem phim xong đi ra, trời đã tối, bên ngoài rạp chiếu phim gần như là các cặp tình nhân. Buổi tối mọi người đã bạo gan hẳn, có rất nhiều cặp tình nhân nắm tay nhau, tựa sát vào nhau trò chuyện.
Cao Vũ Huy cũng nắm tay Đồng Hiểu Phương, hai người áp sát nhau rất gần, gần đến có thể cảm nhận được hô hấp lẫn nhau.
“Chừng nào thì em lên xe lửa?" Cao Vũ Huy hỏi.
"Đừng nói nữa, em mua ba lần đều không mua được vé, ngay cả vé đứng cũng hết, ngày mai em lại đi xem thử.”
Đồng Hiểu Phương lúc đầu tâm tình rất tốt, vừa nhắc tới cái này liền phiền não, cùng bạn trai phát khởi bực tức.
Cao Vũ Huy khẽ nhíu mày, hỏi: "Hiện tại cũng không phải là lúc cao điểm, sao lại mua không được vé?"
"Em cũng thấy lạ nữa, nhưng vẫn là không mua được, ngày mai em lại đi xem thử.”
Đồng Hiểu Phương càng nói càng phiền, không nhịn được nói: "Vẫn là người bản địa như anh tốt, về nhà quá thuận tiện."
"Về sau em cũng là người bản địa!"
Cao Vũ Huy cười nói một câu, Đồng Hiểu Phương nghe hiểu, mặt ửng hồng, hờn dỗi nhìn anh ấy một chút, nhỏ giọng nói: "Bố mẹ em với bố mẹ anh vẫn chưa biết nhau đâu!”
"Cha mẹ anh chắc chắn sẽ đồng ý, sẽ khen anh có mắt nhìn, tìm được một cô bạn gái xinh đẹp, ưu tú."
Đồng Hiểu Phương bị anh ấy dỗ ngon dỗ ngọt tới mức váng đầu, trong lòng ngọt hơn ăn mật, bực bội vì không mua được vé cũng tan biến.
"Ngày mai anh với em đi mua phiếu."
Dường như Cao Vũ Huy nghĩ tới điều gì, ánh mắt lóe lên sự u ám.
"Ừm."
Trong lòng Đồng Hiểu Phương càng ngọt, hoàn toàn đắm chìm trong ngọt ngào và hạnh phúc của tình yêu, không có phát hiện nụ cười trên mặt người đàn ông bên cạnh mình đã biến mất, còn loáng thoáng có chút không kiên nhẫn.
"Hiểu Phương, anh đã giúp em liên hệ một cơ hội thực tập, khai giảng sẽ đi làm, cơ hội này rất trân quý, em phải cố gắng học tập!" Cao Vũ Huy dịu dàng nói.
Đồng Hiểu Phương sửng sốt chốc lát, mừng rỡ hỏi: "Là hạng mục lần trước anh nói sao?"
"Đúng, anh mượn nhờ chút quan hệ, sau khi em qua đó cần phải học hỏi nhiều hơn với các tiền bối, không hiểu thì hỏi. Đoán chừng các tiền bối bề bộn nhiều việc, em nói với anh, anh đi tìm người giải đáp nghi vấn, sẽ nói cho em biết!"
Nụ cười của Cao Vũ Huy dịu dàng trí mạng, Đồng Hiểu Phương bị cảm động tới mức rưng rưng, ngập ngừng nói: "Vì sao anh đối xử với em tốt vậy?”
"Đồ ngốc, em là bạn gái của anh, là người vợ tương lai của anh, là người anh muốn sống cả đời, anh không tốt với em thì còn tốt với ai?"
Giọng nói cưng chiều của Cao Vũ Huy khiến Đồng Hiểu Phương cảm động đến không còn biết trời trăng gì nữa. Cô ấy nhìn bốn phía một cái, không ai, nhón chân lên, nhanh chóng hôn một cái trên mặt Cao Vũ Huy.
Hai người tìm một nơi hẻo lánh, yên tĩnh âu yếm nhau. Trong cơn đ*ng t*nh, suýt chút vượt giới hạn, Cao Vũ Huy yêu cầu đi khách sạn, Đồng Hiểu Phương từ chối.
"Chờ... Đăng ký... rồi làm cái đó, có được hay không?"
Mặc dù Đồng Hiểu Phương đã * l**n t*nh m*, nhưng cô ấy vẫn nhớ kỹ lời mẹ. Nếu dám làm loạn trước hôn nhân, chắc chắn mẹ sẽ đ.á.n.h c.h.ế.t cô ấy.
"Được, nghe em!"
Cao Vũ Huy kìm chế bực bội trong lòng, giọng nói vẫn dịu dàng, cưng chiều như cũ. Anh ấy đưa Đồng Hiểu Phương về trường học, sau đó đi vào một con hẻm, xe nhẹ đường quen rẽ vào một căn nhà có cửa theo phong cách Thạch Khố Môn, lên lầu hai, gõ cửa một căn phòng.
Một người phụ nữ có phong thái yểu điệu mở cửa. Sau khi vừa đóng cửa, hai người liền ôm cứng lấy nhau, quần áo rơi vãi dưới đất...