"Chúng tôi đi làm chung với chị Xuân Mai mỗi ngày, chị ấy loay hoay chân không chạm đất, thời gian ngủ cũng không có, sao có thời giờ tìm tìm người đàn ông khác. Đoàn trưởng Chu, đoàn trưởng ăn không nói có nói oan cho Chị Xuân Mai, quá khiến lòng người nguội lạnh!"
"Chị Xuân Mai ở trong xưởng bữa nào cũng ăn trong nhà ăn, lúc bắt đầu bận rộn ngay cả cơm nhà ăn còn không kịp ăn, thường xuyên gặm bánh bao ngọt kèm dưa muối, chị ấy có khổ cũng không kêu.”
"Đoàn trưởng Chu, đoàn trưởng đói bụng thì đến nhà ăn gọi đồ ăn nóng hổi ăn thôi, nhà ăn quân đội còn có thể để đoàn trưởng chịu?"
Nhóm quân tẩu hết người này đến người kia phát biểu, bọn họ đều đi làm tại nhà máy quần áo, đều bênh vực Triệu Xuân Mai, đồng thời cũng là vì lên tiếng vì bọn họ.
Loại đàn ông Chu Thiên Minh này, trong quân đội cũng không hiếm thấy. Về mặt thị phi trắng đen thì tuyệt đối không có vấn đề, đánh trận cũng dũng cảm xông lên phía trước, ai ai cũng đều là anh hùng hảo hán, đối xử với đồng liêu cũng đoàn kết tương ái, là anh em sinh tử có thể phó thác về sau. Nhưng chỉ có đối xử với vợ là những đàn ông này lại luôn cao cao tại thượng, còn muốn khống chế vợ, nói dễ nghe chút là gia trưởng, nói không dễ nghe, thật ra là không đối đãi với vợ bình đẳng, nên cái khổ của những người vợ phải chịu không bao giờ ít. Lúc nên hi sinh, vợ cũng đứng mũi chịu sào, tựu chung lại khổ và mệt mỏi đều là vợ, thành công và thành tựu đều là mình.
Trước kia những quân tẩu này đều giống với Triệu Xuân Mai, có thể nhịn được thì nhịn, không thể nhịn vẫn phải nhịn. Dù sao chồng là trụ cột trong nhà, bọn họ không có thu nhập, nếu như không thuận theo chồng thì bọn họ và con đều phải chịu đói. Hiện tại bọn họ đã có công việc, tiền kiếm được mỗi tháng hoàn toàn đủ nuôi sống bản thân và con cái, nghiễm nhiên không cần nhẫn nhịn nữa.
Trong sự thảo phạt tập thể của quân tẩu, sắc mặt Chu Thiên Minh xanh đỏ đan xen, mặt mo cho thấy đã sắp hết nhịn nổi.
"Mấy cô lải nhải cái gì? Từ xưa đến nay chính là nam chủ ngoại nữ chủ nội, phụ nữ không ở nhà nấu cơm, mỗi ngày chạy ra ngoài giống ai!"
Một người đàn ông đứng dậy, nhưng lời nói ra thật không giống người. Hắn ta đã sớm không chướng mắt cô vợ nhà mình, giống với Triệu Xuân Mai, từ lúc đến nhà máy quần áo đi làm, lòng đã đổi, trong nhà cũng không có cơm canh nóng nữa, có đôi khi buổi tối cũng không thấy bóng dáng đâu.
Hắn ta và Chu Thiên Minh chính là anh em hoạn nạn, đương nhiên phải giúp anh em nói chuyện.
"Mặc dù anh Lưu nói chuyện hơi khó nghe, nhưng đạo lý thì không sai, dù sao trong nhà cũng phải có người săn sóc, con cái cũng phải có người quan tâm, đúng không? Đàn ông chúng tôi ở bên ngoài mệt gần chết, về nhà chỉ muốn có miệng cơm canh nóng ăn, không phải tích xưa đã nói sao, vợ con đầm ấm, cuộc đời yên vui. Hiện tại nồi lạnh lò lạnh, không còn đầm ấm nữa, cuộc sống đâu còn yên vui!”
Một người đàn ông khác nói chuyện tương đối uyển chuyển, nhưng ý nghĩa vẫn như thế, cũng là vì ích lợi của bọn họ mà lên tiếng.
Những người đàn ông khác cũng lên tiếng trợ giúp, bây giờ không phải là chuyện cãi nhau của cặp vợ chồng Chu Thiên Minh và Triệu Xuân Mai, mà là mâu thuẫn kịch liệt hóa của nam nữ khu gia thuộc, đàn ông lên án phụ nữ không để ý nhà cửa, phụ nữ cảm thấy đàn ông không có lương tâm.
Thế là, trong sân nhà họ Chu chia làm hai hàng, nam một hàng, nữ một hàng, mặt đối mặt tranh luận. Ngược lại Triệu Xuân Mai và Chu Thiên Minh thì đã bị người quên lãng.
"Muốn ăn cơm canh nóng không biết tới nhà ăn kêu? Anh không có tay hay không có chân? Bà đây đến nhà anh làm trâu làm ngựa hai mươi năm, hiện tại bà đây muốn trở mình làm chủ nhân, không hầu hạ ông chủ là anh nữa!" Quân tẩu chống nạnh hai tay, chửi ầm lên .