Tháng mười hai, thành phố Thượng Hải rơi một đợt tuyết, Đường Niệm Niệm càng thêm lười biếng, ngay cả ổ chăn cũng chẳng muốn ra, bà cụ Đường cũng không tới gọi cô dậy, còn trở nên rất hiền lành, mỗi ngày hỏi cô muốn ăn cái gì, khiến cho Đường Niệm Niệm có một cảm giác cô mắc phải bệnh hiểm nghèo, sắp không sống lâu trên đời, bà nội của cô cho cô sự quan tâm từ ái trước lâm chung.
"Bà nội, con muốn ăn súp hoành thánh cây tể thái!"
Đường Niệm Niệm lại gọi món, súp hoành thánh cây tể thái quá ngon, cô có thể ăn một hơi ba chén.
"Một hồi sẽ gói!"
Bà cụ Đường đồng ý rất thoải mái, bảo thím Trương đi mua cây tể thái.
Hiện tại chợ bán thức ăn có cây tể thái của người nuôi trồng, trong veo như nước, còn rất mập, chỉ là không có mùi vị hoang dại.
"Bà nội, con muốn ăn chả giò chiên, muốn nhân đậu sên!"
"Được, một hồi làm!"
"Bà nội, con muốn ăn bánh sủi cảo nhân rau cần!"
"Bà nội, con muốn ăn mì căn cuốn!"
"Bà nội, con muốn ăn bánh bao đậu hũ!"
Trong khoảng thời gian này, Đường Niệm Niệm thỉnh thoảng sẽ gọi đồ ăn, tính tình bà cụ Đường cực kỳ tốt, có cầu là cung, tận tâm tận lực sắp xếp với thím Trương, khiến cho Đường Niệm Niệm cảm thấy áy náy, hình như dạo gần đây cô đã hơi quá, vẫn là yên tĩnh mấy ngày đi.
Nhưng bà cụ Đường đã bắt đầu lo lắng, chạy tới hỏi cô có phải trong người không thoải mái hay không.
"Không, dễ chịu mà!"
Đường Niệm Niệm thoải mái duỗi lưng một cái, hiện tại cuộc sống của cô quá tiêu dao, ăn được ngủ được, muốn ăn cái gì thì có cái đó, thần tiên cũng không khoái lạc bằng cô.
"Vậy sao con không ăn?"
Bà cụ Đường không tin, hôm nay không có gọi món ăn, quá khác thường.
"Ăn chứ, bữa sáng bữa trưa đều không thiếu!"
Cô còn ăn không ít, gần đây khẩu vị của cô vô cùng tốt, cảm thấy như bụng nhỏ đã mũm mĩm rồi.
"Con không có rất thèm món gì hết hả?"
Bà cụ Đường vẫn có chút lo lắng, không gọi món thì không phải là cháu gái.
"Có, muốn ăn sườn xào chua ngọt!"
Đường Niệm Niệm thành thật trả lời, gần đây cô rất thèm sườn xào chua ngọt, nhưng món này làm hơi phức tạp, cô ngượng mồm nhắc.
"Muốn ăn thì nói, nhẫn nhịn làm gì!"
Lúc này bà cụ Đường mới yên tâm, muốn ăn là được. Bà ấy nhìn Đường Niệm Niệm ngày càng mũm mĩm một cái, vô cùng hài lòng, sự mũm mĩm này đều là bà ấy và Tiểu Trương mớm thức ăn mà được, phụ nữ có thai thì phải ăn ngon, đầy đủ dinh dưỡng, như thế đứa bé được sinh ra mới có thể khỏe mạnh.
Bà ấy đã có thể xác định trăm phần trăm, cháu gái đang mang thai, chờ trời đẹp rồi, sẽ bảo Tiểu Thẩm dẫn đến bệnh viện làm kiểm tra.
Bà cụ Đường hăng hái đi vào phòng bếp làm sườn xào chua ngọt.
Đường Niệm Niệm trừng mắt nhìn, trong lòng có chút bất an, chẳng lẽ cô thực sự bị bệnh nan y? Nếu không làm sao bà nội của cô lại dễ dãi thế?
Không đúng, hiện tại sức khỏe của cô còn mạnh mẽ hơn trâu, không có khả năng bị bệnh nan y, chỉ là gần đây cô lười vận động, ăn uống còn rất ngon miệng.
Đường Niệm Niệm dứt khoát tự bắt mạch xem xét tình trạng sức khỏe, rất nhanh cô đã phát hiện bất thường, cô đã mang thai.
Hẳn là đã được hai tháng, khó trách gần đây thích ăn yêu ngủ.
Khó trách bà nội của cô hiền lành dịu dàng như vậy.
Mọi thứ đều đã có lời giải.
Đường Niệm Niệm cũng không có quá vui mừng, rất bình tĩnh tiếp tục ngủ, trước khi ngủ còn đưa yêu cầu một cách cực kỳ hùng hồn: "Bà nội, con còn muốn ăn sườn già xào chua ngọt!"
Cô đã mang thai một lần, nhất định phải thừa dịp hiện tại nói thêm yêu cầu, về sau sẽ không có cơ hội.
Sau khi nói ra yêu cầu xong thì cô đi ngủ, ngủ một giấc lại dậy ăn cơm chiều, sườn non xào chua ngọt, sườn già xào chua ngọt đã làm xong, Đường Niệm Niệm ăn đến quên cả trời đất, Thẩm Kiêu lại cảm thấy kỳ lạ, trước kia Niệm Niệm không thích ăn vị giấm đường, sao hiện tại khẩu vị đã thay đổi?
Chẳng lẽ là sống chung thời gian dài, bị anh đồng hóa?