Đại đội trưởng gọi mọi người khiêng lợn rừng xuống núi, các thôn dân vui vẻ ra mặt, lợn rừng là tài sản chung của thôn, cho dù chia cho Đường Niệm Niệm hai cái đùi thì vẫn còn thừa tới hơn hai trăm cân, nhà nào cũng được chia một hai cân, vô cùng béo bở.
Vẻ mặt của Tề Quốc Hoa vô cùng phức tạp, hy vọng của anh ta rơi vào không trung, Đường Niệm Niệm không những không bị gì, còn bắt được một con lợn rừng lớn như thế, sao trước đây anh ta không phát hiện con nhỏ này có năng lực lớn như vậy chứ?
Nhất định là trước đây con nhỏ này giấu dốt, nếu không sao anh ta lại không phát hiện ra được.
Tè Quốc Hoa không muốn thừa nhận bản thân bị mù, đẩy hết mọi trách nhiệm lên đầu Đường Niệm Niệm, lòng căm hận cô cũng sâu hơn.
Đường Niệm Niệm hiện tại thuận lợi suôn sẻ, chính là một cái tát vào mặt anh ta, anh ta cảm thấy Đường Niệm Niệm chắc chắn là cố ý, vì muốn nhục nhã anh ta, giống như việc cô khoe khoang có được việc làm 98 đồng ngay vào ngày cưới của anh ta.
Con nhỏ đáng chết!
Tề Quốc Hoa nghiến răng nghiến lợi, oán hận nhìn theo bóng lưng Đường Niệm Niệm.
Đường Niệm Niệm đột nhiên quay đầu lại, đối diện với ánh mắt của anh ta.
Tề Quốc Hoa rét lạnh sau lưng, ánh mắt của Đường Niệm Niệm vừa rồi giống như một con sói hoang trong bóng đêm, lạnh lùng tàn nhẫn, như thế có thể tặng cho anh ta một bộ móng vuốt bất cứ lúc nào.
Anh ta sợ hãi dời mắt đi, lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh, tim đập nhanh như trống.
Đường Niệm Niệm thầm cười lạnh, ngày lành của tên cặn bã này sắp đến rồi.
Điều Tề Quốc Hoa tâm niệm chính là được đề bạt, vậy cô sẽ hủy hoại giấc mơ của tên cặn bã này, khiến anh ta không được đề bạt.
Kẻ khiêu khích trước là kẻ rẻ tiền!
Trước đó Tề Quốc Hoa dùng những thủ đoạn hèn hạ lên người nguyên thân, cô chỉ thêm chút gia vị rồi trả lại mà thôi, có qua có lại!
Ngày hôm nay của Đường Thôn còn náo nhiệt hơn tết, lợn rừng nhanh chóng bị mổ ra, chia cho nhà họ Đường hai cái đùi, còn có dạ dày lợn và ruột già, đại đội trưởng còn làm chủ chia thêm chút xương, thôn dân không có ý kiến.
Bọn họ ngồi mát ăn bát vàng được ăn thịt, còn có thể có ý kiến gì?
Đường Niệm Niệm trực tiếp đưa đến nhà đại đội trưởng, ném xuống một cái chân sau: “Hiếu kính nhà ông tư!”
Sau đó rời đi không thèm quay đầu lại, đại đội trưởng đuổi theo không kịp, chỉ đành nhận lấy, nhưng cũng dần nhìn Đường Niệm Niệm bằng con mắt khác.
Sau khi về nhà, đương nhiên không thiếu việc bị bà cụ Đường lải nhải, Đường Niệm Niệm lấy ra một tờ đại đoàn kết, khiến bà cụ ngoan ngoãn im lặng.
Tối nay, trong không khí Đường Thôn tràn ngập mùi thịt, nhà nào cũng ăn thịt, người lớn trẻ nhỏ đều ăn rất vui vẻ.
Bà cụ Đường hầm một nồi canh xương củ cải lớn, còn làm ruột già xào dưa chua cho Đường Niệm Niệm, phần thịt còn thừa lại bà ấy đem đi ướp muối, treo trên xà nhà làm thịt mặn hong gió, chưng hay hầm gì cũng ngon.
Trải qua một khoảng thời gian, những búp măng xuân trong đất đỏ xuất hiện, dùng để hầm canh thịt mặn là tuyệt vời nhất, không cần phải thêm gia vị gì cả, chỉ cần dùng măng xuân hầm cùng với thịt mặn trong vài tiếng, nước canh trắng đục, tươi ngon đến mức rụng rời.
Người nhà họ Đường đều đã ăn no nê, bụng căng tròn, đồ ăn mấy ngày qua còn ngon hơn cả đồ ăn của hoàng đế, ngày nào cũng có thịt ăn, còn có thể ăn cơm trắng, hạnh phúc biết bao.
Đến tối, cả nhà họ Đường đều đã ngủ, Đường Niệm Niệm bước vào không gian, tìm thấy một tiểu khả ái mình đã đưa vào trước khi lên núi.
Con rắn có chiếc đầu hình tam giác đang run lên bần bật trong hang, nó mới ra ngoài hít thở không khí, đã bị con thú hai chân đáng sợ này bắt, nó rất sợ.
“Đừng sợ, ngày mai cắn giúp chị một người, chị liền đưa mi về nhà!”
Đường Niệm Niệm ngồi xổm xuống trước mặt Xà Xà, nhẹ nhàng an ủi nó, việc này là cô làm không đúng, rắn người ta đang ngủ đông ngon lành, lại bị cô bắt.
Đã làm sai thì phải xin lỗi, cô là người biết nói lý.
Nhưng Xà Xà cũng không được an ủi, bởi vì nó không hiểu.
Run còn dữ dội hơn nữa!