"Đi cùng Nghiêm Trung Kiệt hả?" Đường Niệm Niệm hỏi. Cô biết thằng nhóc đó mới được nghỉ phép quay về.
"Dạ, anh ấy nói muốn mua xe máy, bảo em cho ý kiến!"
Đường Cửu Cân có tính tình thẳng thắn, thật ra quan trọng là cô bé muốn lái xe máy, Nghiêm Trung Kiệt đồng ý với cô bé, sau khi mua một chiếc xe, sẽ để cô bé chạy một vòng.
"Cậu ấy có nướng thịt xiên cho em không?"
Đường Niệm Niệm nghĩ đến một chuyện, đàn ông nhà họ Nghiêm đều toàn dùng xiên thịt nướng để theo đuổi vợ, cha của Nghiêm Trung Kiệt nướng thịt chuột, anh họ của Nghiêm Trung Kiệt là Nghiên Thiên Kiệt, hai năm trước mới kết hôn, vợ là do anh ấy nướng thịt chim sẻ mà theo đuổi được.
Vừa nghe thấy thịt xiên nướng, mắt Đường Cửu Cân sáng lên, còn nuốt nước miếng, cô bé lại thèm ăn rồi.
Đường Niệm Niệm thấy thế sao mà không hiểu được, thôi xong rồi, cô em gái này không giữ được nữa rồi, đã bị thằng nhóc đó dùng mấy xiên thịt nướng dụ dỗ đi mất rồi.
"Đi đi đi, tám giờ tối nhất định phải quay về!"
Đường Niệm Niệm thiếu kiên nhẫn phất tay, cũng mười tám tuổi rồi, tự do yêu đương, cô không quản thúc.
"Chị hai, em đi đây!"
Đường Cửu Cân đeo ba lô, hí hửng chạy ra ngoài giống như bồ câu nhỏ, sau đó đụng phải Thẩm Trì đang chậm rãi đi về.
"Thẩm Trì có sao không?"
Đường Cửu Cân đỡ cháu của mình đứng dậy, lo lắng làm đau cậu bé.
"Không đau ạ, dì nhỏ đi đâu vậy?"
Thẩm Trì nói chuyện cũng từ tốn, tựa như trời có sập xuống cũng không sốt ruột.
"Đi ra ngoài chơi, sao cháu lại đi về một mình?"
Đường Cửu Cân bế cháu mình vào nhà, còn lấy khăn lông lau mồ hôi cho cậu bé
"Anh cả và chị hai muốn uống nước."
Thẩm Trì trượt từ trên người dì nhỏ xuống, chậm rãi đi đến bên cạnh tủ, lại chậm rãi ôm một cái ghế, chuẩn bị trèo lên rót nước, Cửu Cân vội vàng giúp đỡ, Đường Niệm Niệm ngăn lại: "Em đi chơi đi, cho nó tự mình rót!"
Đã năm tuổi rồi, nên học cách tự lập.
"Dì nhỏ, cháu tự rót được!"
Thẩm Trì đẩy dì nhỏ ra, gương mặt bánh bao tỏ vẻ rất nghiêm túc, cậu bé đã là người đàn ông tự lập rồi, không thể chuyện gì cũng nhờ người khác.
"Được, cháu tự mình rót nhé!"
Đường Cửu Cân cười rồi véo má cậu bé, non mềm đàn hồi, còn thơm mùi sữa, cô ấy thật sự muốn cắn mấy cái.
"Cửu Cân!"
Nghiêm Trung Kiệt ở bên ngoài gọi, giờ cậu ấy điềm đạm hơn lúc nhỏ nhiều, nhưng cũng còn mang chút vô lại, còn có thêm bề ngoài tỏa nắng, đẹp trai ngời ngời, cộng thêm bộ quân phục phẳng phiu, bất kể ở đâu cậu ấy cũng vẫn là tiêu điểm của đám đông.
"Đến đây!"
Đường Cửu Cân chạy ra ngoài, nhẹ nhàng nhảy lên yên sau của chiếc xe đạp, còn vỗ lên vai của Nghiêm Trung Kiệt, bảo: "Khởi giá!"
"Tuân lệnh!"
Nghiêm Trung Kiệt rất phối hợp, đáp một tiếng, xe đạp tăng tốc, rất nhanh đã đi rất xa.
Đường Niệm Niệm cong môi lên, tuổi trẻ thật đẹp mà!
Giờ cô và Thẩm Kiêu, đã có cảm giác là vợ chồng già rồi, tình cảm tuy vẫn còn rất nồng thắm, nhưng lại không còn vẻ ngây ngô chua ngọt thời trẻ nữa, hoặc là bởi vì tình yêu đã biến thành tình thân chăng?
Đường Niệm Niệm cười một cái, nhắm mắt lại tiếp tục ngủ, có điều lắm lúc cô lại mở mắt ngó chừng con trai nhỏ của mình.
Thẩm Trì tự mình uống một ly nước, sau đó rót nước vào bình cho anh trai và chị gái, trong miệng còn lẩm bẩm: "Anh hai là màu xanh lam, chị ba là màu hồng, còn Trì là màu xanh lá."
Động tác của cậu bé thật sự rất chậm, rót nước thôi cũng mất hết mấy phút, thím Trương đã mấy lần muốn tiến lên giúp đỡ, những đều nhịn lại.
Bởi vì Đường Niệm Niệm nói rồi, khi trẻ con làm việc, người lớn đừng có quan tâm, cho bọn trẻ tự mình làm, tuy thím Trương không hiểu, nhưng thím Trương sẽ không nghi ngờ những gì Đường Niệm Niệm dặn dò bà ấy.
Cuối cùng cũng rót xong hai bình nước, Thẩm Trì đeo bên trái một bình bên phải một bình, sau đó hai tay vịnh tủ từ từ bò xuống từ trên ghế, thím Trương đứng ở bên cạnh, còn đưa tay ra, lỡ như có té thì bà ấy cũng đỡ kịp.