Thuộc hạ đã nhìn ra lòng ham chiếm hữu của Chu Tử Dương, không dám lên tiếng nữa, nhưng trong lòng cũng có bất mãn. Chiến đấu vẫn chưa khai hỏa, nhưng những người này đã bắt đầu xuất hiện rạn nứt.
Thẩm Kiêu ra tay trước nhất, thẳng tay móc ra tròng mắt của Chu Tử Dương. Dám nhìn Niệm Niệm như thế, đáng chết!
"A... Con mắt của tao!"
Chu Tử Dương kêu thê lương thảm thiết, hai con mắt đã thành hai lỗ máu, máu me đầm đìa, thảm trạng đáng sợ.
Những người khác vẫn chưa kịp phản ứng, một cây búa rìu lóe sáng đã bổ tới trước mặt bọn hắn, một người cách gần nhất, đầu đã rơi xuống, lăn trên mặt đất một vòng, ngừng.
Các phụ nữ hoảng sợ thét lên liên tục, Đường Niệm Niệm chê bọn họ ầm ĩ, hung hăng trợn mắt nhìn sang, còn uy hiếp: "Kêu nữa chặt mấy cô!”
Uy hiếp vô cùng hữu hiệu, mấy người phụ nữ đã cố hết sức che miệng lại, không còn dám kêu.
Mấy Ngũ Đại Thiên Vương khiến căn cứ nhà nước nhức đầu này, dưới búa rìu của Đường Niệm Niệm đã biến thành năm con cừu nhỏ, không hề có sức phản kháng. Tận thế mới diễn ra một năm, dị năng của những người này không ghê gớm là bao, Đường Niệm Niệm không có mất quá nhiều sức lực đã chặt xong đầu của mấy người kia.
Thẩm Kiêu cũng đã giải quyết Chu Tử Dương xong. Một loạt đầu nằm trên mặt đất, còn có thi thể không đầu.
Đường Niệm Niệm tìm được phòng chứa đồ riêng của Chu Tử Dương, bên trong có không ít vàng bạc châu báu, còn có vật tư, đều bị cô thu vào không gian.
Hai người bọn họ đã tìm được nhà kho của căn cứ Phi Ưng, vật tư bên trong rất phong phú, đều được Đường Niệm Niệm thu, quay về sẽ đưa cho chính phủ.
Hai người đi suốt đêm trở về căn cứ nhà nước, bỏ vật tư thu được từ Phi Ưng chất chồng trong kho hàng của chính phủ, lúc này trời còn chưa sáng, bọn họ đi gõ cửa phòng Minh An Bang.
"Chu Tử Dương và Ngũ Đại Thiên Vương đều đã chết, phái người đi sáp nhập căn cứ Phi Ưng!" Thẩm Kiêu nói.
"Vật tư Phi Ưng chất trong nhà kho của mọi người!" Đường Niệm Niệm nói.
Đầu óc của Minh An Bang trong lúc nhất thời đã dừng hoạt động, có chút ngơ ngác, có phải mình còn chưa tỉnh ngủ hay không?
Trên đầu bị gõ một cái đau thấu, là Đường Niệm Niệm gõ.
"Ông bà của ông nhanh nhạy hơn ông nhiều, nhanh!"
Đường Niệm Niệm rất chán ghét, Minh Chấn Hưng nhạy bén hơn tên này nhiều.
Mặc dù Minh An Bang lớn tuổi hơn cô, nhưng với cái nhìn của cô, tên này chính là hậu bối, không hài lòng thì nhất định phải kí đầu.
"Nhanh lên!"
Thẩm Kiêu cũng gõ một cái đau điếng, giọng nghiêm nghị.
Đầu Minh An Bang bị đau một trận, cuối cùng đã tỉnh, ông ấy xoa đầu, có chút không vui lắm, tốt xấu gì ông ấy cũng được xem là trưởng bối, hai người trẻ tuổi này quá không biết tôn ti.
Có điều rất nhanh ông ấy lại vui vẻ rồi, mừng rỡ hỏi: "Đám Chu Tử Dương chết rồi? Thật?"
"Ngáo!"
Tay Đường Niệm Niệm ngứa ngáy, không nhịn được lại gõ một cái, Thẩm Kiêu nói trước kia anh vừa vào bộ đội, Minh Chấn Hưng đã gõ đầu anh không ít lần, nhìn khuôn mặt hao hao với Minh Chấn Hưng này, tay của cô rất khó không ngứa!
Khóe miệng Thẩm Kiêu hơi cong, vợ lại nghịch ngợm rồi, thừa dịp trước khi Minh An Bang nổi giận, anh vội vàng kéo vợ chuồng đi, còn để lại một câu: "Hành động nhanh lên, đừng lề mà lề mề!"
"Đệt... Ông cụ non, con trai ông đây còn lớn hơn bọn họ!”
Minh An Bang xoa nhẹ đầu mấy lần, phấn khích chạy tới nhà kho, quả nhiên thấy được vật tư chất như núi, nước mắt không khỏi trào dâng, đầu cũng hết đau.
Gõ mấy cái thì cứ gõ mấy cái đi, ông ấy đại nhân đại lượng, không chấp người trẻ tuổi!
Trong căn cứ vang lên tiếng còi chói tai, tất cả dị năng giả và binh sĩ đều bừng tỉnh từ trong cơn ngủ mơ, đây là tiếng còi tập hợp khẩn cấp, bọn họ ăn mặc hoàn tất trong khoảng thời gian ngắn, chạy tới quảng trường tập hợp.
"Các đồng chí, Chu Tử Dương và Ngũ Đại Thiên Vương đã chết, chúng ta đi sáp nhập căn cứ Phi Ưng, xuất phát!"
Tinh thần Minh An Bang phấn chấn, sĩ khí dâng trào, còn bảo người ta phát một túi bánh bích quy và một chút nước cho mỗi người, ăn no rồi đi sáp nhập Phi Ưng.
Đường Niệm Niệm và Thẩm Kiêu không có tham gia, đám Chu Tử Dương đều đã chết, hiện tại Phi Ưng thành nơi vô chủ, nếu Minh An Bang không sáp nhập được, vậy ông ấy không xứng làm người phụ trách căn cứ, mau mau thoái vị về nhà trồng ruộng đi!
Lúc mặt trời mọc, các chiến sĩ đều khải hoàn trở về. Dị năng giả làm nhiều việc ác của căn cứ Phi Ưng bị Minh An Bang xử tử ngay tại chỗ, căn cứ Phi Ưng trở thành căn cứ phụ của nhà nước, sẽ do Minh An Bang điều người quản lý.