“Té gãy chân? Ông trời thật có mắt mà!”
Đường Niệm Niệm nói với giọng hài hước, khiến Tề Quốc Hoa giận suýt hộc máu.
Anh ta cố nén giận, yếu ớt nói: “Tôi bị rắn độc cắn, Niệm Niệm, cứu tôi!”
“Còn bị rắn độc cắn? Bây giờ ông trời mở mắt to thật!”
Đường Niệm Niệm không nhúc nhích, rắn cô chọn không phải kịch độc, không gây chết người lập tức được.
Tề Quốc Hoa tức vô cùng.
Thật sự mù rồi.
Trước mắt tối đen như mực, không nhìn thấy thứ gì.
Tề Quốc Hoa hoảng loạn, anh ta còn muốn được đề bạt, mù như thế này thì sao ở lại quân đội?
Đường Niệm Niệm thưởng thức cảnh anh ta chật vật hoảng loạn một lúc, tâm trạng vui vẻ, lúc này mới rủ lòng từ bị bảo Bách Tuế chạy xuống núi tìm người.
Bách Tuế ngựa quen đường cũ, ngậm tờ giấy chạy đi tìm đại đội trưởng.
“Con bé Niệm lại bắt được lợn rừng sao?”
Thôn dân nhìn thấy Bách Tuế, hai mắt sáng rực.
“Hôm qua vẫn chưa ăn đủ thịt à? Lợn rừng trên núi do nhà anh nuôi sao? Ngày nào cũng nghĩ đến chuyện tốt!”
Đại đội trưởng răn dạy một lúc, kéo lá cây ra, bên trong là bút tích rồng bay phượng múa của Đường Niệm Niệm—
“Tề Quốc Hoa bị rắn cắn, gãy chân!”
Đại đội trưởng nhíu mày, rắn còn có thể cắn gãy chân?
Tỉnh Chiết Giang bọn họ không có mãng xà mà!
“Lão Tề, Quốc Hoa nhà anh bị rắn cắn gãy chân, mau lên núi!”
Đại đội trưởng gọi cha Tề, còn mang theo tấm ván cửa để khiêng người xuống.
Cha Tề vẫn còn bình tĩnh, mẹ Tề và Dương Hồng Linh đều tái mặt, mọi người chạy lên núi, nhìn thấy Tề Quốc Hoa đang nằm rên rỉ dưới đất, mặt đen như Bao Công, cả người sưng phồng lên như cục bột.
“Quốc Hoa à!”
Mẹ Tề kêu rên, ngã thẳng ra sau, được người khác đỡ lấy.
Bà cụ Đường cũng chạy tới theo, bà ấy tới hóng chuyện, nhà họ Tề càng xui xẻo, bà ấy càng vui vẻ.
Đại đội trưởng tới kiểm tra vết thương của Tề Quốc Hoa, xương đùi phải gãy rất nghiêm trọng, trong thôn không có ai biết bó xương, phải đến trạm y tế.
“Mau đưa đến trạm y tế!”
Đại đội trưởng kêu vài thanh niên trai tráng thay phiên nâng ván cửa, khiêng Tề Quốc Hoa xuống núi, trạm y tế cách Đường Thôn mười dặm đường, mọi người đều rất tận tâm, suốt chặng đường không hề dừng chân, lo lắng đưa tới trạm y tế.
Nhưng thời gian trì hoãn vẫn quá dài, khi tới trạm y tế, Tề Quốc Hoa đã ngất xỉu, cả người sưng thành củ cải đen.
“Chúng tôi không trị được độc rắn này, đưa đến bệnh viện huyện thành đi, mọi người đi mau, đừng chậm trễ!”
Các bác sĩ ở trạm y tế chỉ nắn xương lại rồi bảo bọn họ mau đưa đến bệnh viện ở huyện thành, điều kiện ở trạm y tế khá đơn sơ, không trị được độc rắn.
Huyện thành cách đây hai mươi dặm, không thể nào khiêng kịp tới đó, đại đội trưởng chỉ đành nghĩ cách mượn máy kéo của công xã, tốn mất nửa gói thuốc lá Song Hỷ, gói Song Hỷ này còn là do Đường Niệm Niệm đưa.
Đường Niệm Niệm vui vẻ trở về nhà, buổi tối còn ăn một bữa ăn mừng lớn, vốn dĩ cô chỉ muốn trì hoãn thời gian Tề Quốc Hoa trở về đơn vị, không ngờ ông trời quá giúp sức.
Cô chỉ ném một con rắn nhỏ, kết quả một đao hai nhát, khiến cả hai đùi của Tề Quốc Hoa đều bị liệt.
Thân gân động cốt phải tịnh dưỡng một trăm ngày, đợi ba tháng sau Tề Quốc Hoa trở lại bộ đội, việc đề bạt chắc chắn thất bại, còn nếu chân không hồi phục tốt, có lẽ không thể nào ở lại quân đội được nữa.
Trời đã sẩm tối, đại đội trưởng và nhà họ Tề vẫn chưa về, bà cụ Đường ra cửa thôn hỏi vài lần, đương nhiên không phải quan tâm Tề Quốc Hoa, chỉ thuần túy muốn biết Tề Quốc Hoa có chết không.
“Đã đen tới vậy rồi, có lẽ không sống nổi.”
Lúc ăn cơm tối, bà cụ Đường không nhịn được lẩm bẩm, còn thầm cầu nguyện, hy vọng ông trời lại góp thêm chút sức, khiến Tề Quốc Hoa đi chầu ông bà, Dương Hồng Linh phải thủ tiết.
“Người tốt đoản mệnh, tai họa kéo dài ngàn năm, nhất định không chết được!”
Giọng điệu của Đường Niệm Niệm chắc nịch, cô không ra tay quá tàn nhẫn, chỉ là một con rắn độc nho nhỏ mà thôi, cô không muốn để Tề Quốc Hoa chết dễ dàng như thế.
“Ông trời vẫn có mắt, mùa này mà lại có rắn, còn cố tình cắn trúng thằng khốn nạn đó, chứng tỏ ông trời cũng không chịu được!”
Bà cụ Đường khen ngợi ông trời một hồi, còn khen ngợi rất dữ dội.