Ngụy Chương Trình bắt chước tiếng quạ kêu lên vài tiếng, trong buổi đêm yên tĩnh nghe thấy vậy có hơi hoảng sợ, cô gái trẻ tuổi thở phào nhẹ nhõm, bước nhanh tới con hẻm nhỏ đã hẹn trước đó, gặp lại đám người Ngụy Chương Trình.
“Chú Ngụy, thật sự xin lỗi, cháu... Cháu không khống chế được.”
Cô gái vô cùng áy náy, cô ấy biết mình phải thể hiện thật sự bình tĩnh, nhưng cô ấy không khống chế được, cô ấy thật vô dụng.
“Cháu đã làm rất tốt, làm tốt lắm rồi.”
Ngụy Chương Trình vỗ vai động viên cô gái, có thể có gan làm mồi nhử là đã rất ưu tú rồi.
Tên hung thủ chết tiệt kia quá xảo quyệt!
Trong bộ đàm truyền tới giọng nói của Thẩm Kiêu: “Rút lui, tôi xin quân đội phái người xuống!”
Chỉ có thể để nữ quân nhân trong quân đội làm mồi nhử, cô gái bình thường có tố chất tâm lý quá kém.
Ngụy Chương Trình thở phào nhẹ nhõm, quân đội chịu phái người thì không còn gì tốt hơn, khi anh ta đang chuẩn bị gọi anh em tan làm, trên đường lại xuất hiện một tình huống mới.
Một cô gái xinh đẹp tới nỗi khiến người khác không rời mắt được, đang chậm rãi đi tới, trên cổ còn quàng khăn đỏ.
“Mẹ nó!”
Ngụy Chương Trình không nhịn được mắng một câu thô tục, cô gái này chính là người trong lòng Thẩm Kiêu, kẻ săn thịt trong tiệm cơm, đã hơn nữa đêm cô không đi ngủ, chạy tới đây đi dạo làm gì chứ?
“Từ từ!’
Ngụy Chương Trình bảo các anh em mai phục, chuẩn bị theo dõi cô gái này, lỡ như có tình huống bất ngờ liền ra tay.
Thẩm Kiêu cũng thấy Đường Niệm Niệm, anh giống như hồn ma, đi theo phía sau cô như hình với bóng, không ai phát hiện được anh, trừ khi anh muốn người khác phát hiện.
Đường Niệm Niệm cũng không cảm nhận được có người phía sau, cô cố ý tới đây đi bộ là vì muốn dụ rắn ra khỏi hang.
“Hắt xì!”
Gió buổi tối giống như băng đao, thổi vèo vèo, Đường Niệm Niệm hắt xì vài cái, khịt mũi.
Cô lơ đãng nhìn sang con hẻm nhỏ bên cạnh, khóe miệng hiện lên nét lạnh lùng.
Quả nhiên cắn câu!
Thẩm Kiêu cũng phát hiện, anh bảo đám người Ngụy Chương Trình đừng nhúc nhích, tránh làm kinh động tới hung thủ.
Trong bóng đêm, một đôi mắt điên cuồng dâm tà đang nhìn chằm chằm vào Đường Niệm Niệm, là một người đàn ông bốn mươi tuổi, vóc người thấp bé, xấu xí, giống như Võ Đại Lang.
Ông ta không thèm ra tay với cô gái trước không phải là ông ta nhận ra điều gì, mà là không hợp gu của ông ta nên ông ta không muốn lãng phí thời gian.
Ánh mắt của ông ta rất cao, vẻ ngoài bình thường không hấp dẫn được ông ta.
Ánh mắt của người đàn ông này nhìn chằm chằm vào Đường Niệm Niệm, càng lúc càng sáng, nhếch miệng cười, cô gái này chính là người phụ nữ xinh đẹp nhất mà ông ta từng gặp, nhất định là một con đ*ếm dâm đãng.
Con đ*ếm thì đều đáng chết!
Khuôn mặt người đàn ông vặn vẹo khiến ông ta càng xấu xí hơn, miệng lẩm bẩm như đang mắng ai.
Đường Niệm Niệm làm như không nhìn thấy, vẫn chậm rãi bước đi, khi đi ngang qua con hẻm nhỏ nơi người đàn ông kia đang nấp, cô còn cố ý bước nhanh hơn, sau đó quẹo vào một con hẻm nhỏ phía trước.
Hẻm trong Chư Thành đều thông với nhau, từ hẻm này có thể đi tới một con hẻm khác, Đường Niệm Niệm biết, ác ma kia chắc chắn đang mai phục trong hẻm nhỏ.
Quả nhiên, cô vừa bước vào hẻm, đã có một luồng gió ập tới, đánh về cái ót cô, người đàn ông này muốn đánh cô ngất xỉu, sau đó mang đi hãm hiếp rồi giết chết.
Những người bị hại trước đó cũng làm như thế.
Cơ thể Đường Niệm Niệm lóe lên, ngay khi định ra tay chế phục tên này thì đã có một người nhanh hơn cả cô.
“A... Buông tôi ra, làm gì thế? Sao lại bắt tôi, tôi đang quét rác!”
Người đàn ông nói tiếng địa phương của Chư Thành, hơn nữa rất hợp tình hợp lý, ông ta cầm một cái xúc rác trong tay, bên cạnh còn có chiếc xe rác, một cái chổi, mặc quần áo công nhân vệ sinh, Bát Ca đoán không sai, quả nhiên là công nhân vệ sinh.