Từ trường học đi ra, Đường Niệm Niệm lại đi nhà máy máy móc, cô trực tiếp đến văn phòng của xưởng trưởng Vũ, tại cửa ra vào đã nghe được tiếng cười như chiêng vỡ của xưởng trưởng Vũ.
"Tiểu Tiền à, nhiệm vụ sản xuất xưởng đóng tàu không hoàn thành được rồi đúng không? Đừng nản chí nha, dù sao không phải mỗi nhà máy đều có thể giống Hồng Tinh chúng tôi, giao hàng trước thời hạn vừa nhanh vừa tốt, cậu biết kỹ thuật viên Chu của xưởng đóng tàu đúng không, hôm nay lúc đến kiểm hàng nói như thế nào không? Ai nha..."
Xưởng trưởng Vũ cố ý dừng lại, uống một hớp trà lớn, tiếp tục chậm rãi đâm đao vào ngực xưởng trưởng Tiền.
"Kỹ thuật viên Chu nói, anh ta vẫn là lần đầu nhìn thấy linh kiện có độ chính xác cao như vậy, hơn nữa độ chếch gần như giống nhau như đúc, điều này nói rõ cái gì? Nói rõ tay nghề của sư phụ bên nhà máy Hồng Tinh chúng tôi vô cùng ổn định, kỹ thuật viên Chu còn nói, sau khi trở về sẽ báo cáo chi tiết, còn muốn giao linh kiện có độ chính xác cao hơn cho Hồng Tinh chúng tôi gia công, ha ha ha ha... Mặc dù nhiệm vụ rất gian khổ, nhưng lãnh đạo tín nhiệm Hồng Tinh chúng tôi, Hồng Tinh chúng tôi khẳng định phải lo việc nghĩa không thể chểnh mảng, anh dũng hướng về phía trước, xuất sắc hoàn thành nhiệm vụ!"
Xưởng trưởng Vũ nói một trận lời nói nhảm, đầu dây bên kia xưởng trưởng Tiền đều sắp tức giận đến thổ huyết, trước kia đều là ông ta thắng Hồng Tinh, lần này lại thua mất hết mặt mũi.
Rõ ràng Hồng Tinh cũng chỉ có một thợ nguội cấp sáu, lớn tuổi, tay chân táy máy, tiến độ làm sao có thể vượt lên nhanh hơn bọn họ được?
Nhưng sự thật bày ở trước mắt, xưởng trưởng Tiền nghe qua, Hồng Tinh đúng là giao hàng sớm, hơn nữa xác suất báo hỏng gần như là không, mỗi cái linh kiện đều gia công vô cùng hoàn mỹ, đều không giống như là thành phẩm người làm.
Nhưng xưởng trưởng Tiền biết, hiện tại máy móc không có khả năng gia công ra linh kiện có độ chính xác cao như vậy, tuyệt đối là người gia công, cho nên, Hồng Tinh khẳng định là đã kiếm được thợ nguội cấp bảy.
Thậm chí cấp tám.
Đồ chó hoang Hồng Tinh!
Đồ chó hoang Vũ Tùng Nguyên!
Xưởng trưởng Tiền yên lặng thăm hỏi tổ tông mười tám đời nhà xưởng trưởng Vũ, ngoài mặt không tỏ thái độ gì, còn vân đạm phong khinh hỏi: "Lão Vũ, nhà máy các anh mời được sư phụ cấp bảy khi nào vậy?"
"Bí mật thương nghiệp, không nói với anh, tôi còn phải đi báo cáo công việc cho cục trưởng Từ đã!"
Xưởng trưởng Vũ cười ha hả, ông ấy cũng sẽ không để đối thủ biết bảo bối Đường Niệm Niệm này.
Cục trưởng Từ là người đứng đầu cục công nghiệp, cũng là vị lãnh đạo trước đây ít năm từng khích lệ xưởng trưởng Tiền trước mặt mọi người, lúc này Hồng Tinh hoàn thành nhiệm vụ xưởng đóng tàu vừa nhanh vừa tốt, cục trưởng Từ biết, gọi điện thoại bảo xưởng trưởng Vũ đi qua tìm hiểu tình hình.
Xưởng trưởng Tiền nghe tiếng tút tút trong loa, thiếu chút đập máy điện thoại.
Ông ta cũng không phải tức giận vì bị xưởng trưởng Vũ lấn lướt, ông ta là đang tức giận chính mình, xưởng trưởng Vũ có thể mời được sư phụ cấp bảy, vì sao ông ta không thể?
Ông ta tuyệt đối không nên bị họ Vũ làm hạ thấp mới đúng!
"Thư ký Trương, cậu đến Hồng Tinh nghe ngóng thông tin về vị sư phụ cấp bảy kia đi!"
Xưởng trưởng Tiền giao nhiệm vụ cho thư ký, xưởng trưởng Vũ có thể kiếm được sư phụ cấp bảy thì ông ta liền đào góc tường của Hồng Tinh.
Thiên hạ không có góc tường nào không đào được, chỉ xem cuốc có bén hay không.
Đường Niệm Niệm đứng ở cửa ra vào nghe một lát, chỉ cảm thấy hai vị xưởng trưởng này đều thật là trẻ con, thậm chí rất muốn nói cho xưởng trưởng Vũ, hiện tại tranh nhau đến đầu rơi máu chảy cũng vô dụng, qua vài chục năm nữa, Hồng Tinh cùng Tiền Tiến sẽ sát nhập thành một nhà, biến thành hình thức công ty đầu tư cổ phần.
Kết cục sau cùng của rất nhiều nhà máy quốc doanh chính là hình thức công ty đầu tư cổ phần.
Hồng Tinh cùng Tiền Tiến cũng trốn không thoát vận mệnh này.
Đường Niệm Niệm gõ cửa, sau khi được cho phép, cô đẩy cửa đi vào, xưởng trưởng Vũ thấy là cô, lập tức nở nụ cười, nhiệt tình chào hỏi.
"Tiểu Đường tới rồi, nhanh ngồi, chú đang muốn tìm cháu đây!"
Xưởng trưởng Vũ tự mình pha trà, vẫn là lá trà bọt, cũng không phải ông ấy tiếc trà ngon mà những lá trà bọt này là thứ tốt nhất ông ấy có thể lấy ra.
"Cho!"
Đường Niệm Niệm từ bên trong gùi lấy ra một bao lá trà, dùng báo gói lại.