Thẩm Kiêu vốn chỉ định chạm nhẹ một chút rồi thôi, nhưng khi bờ môi anh chạm vào làn da mềm mại mịn màng của cô gái, chỉ cảm thấy tê dại ngọt ngào, giống như có dòng điện xẹt qua, cảm giác này khiến anh quyến luyến không muốn rời.
Anh nhìn chằm chằm vào đôi môi giống như cánh hoa của cô gái, đỏ bừng, nhất định còn ngọt hơn cả anh đào mới hái xuống, nếu có thể nếm thử thì thật tuyệt.
Thẩm Kiêu phải dùng hết sức lực mới kiềm nén được cơn khát vọng trong lòng, anh sợ mình sẽ dọa Niệm Niệm.
Anh ngồi xổm bên cạnh ghế nằm, tham lam nhìn dung nhan ngủ say của cô gái, có nhìn thế này cả đời anh cũng không chán.
Đường Niệm Niệm đã tỉnh, khi Thẩm Kiêu hôn lên trán cô, cô đã tỉnh.
Sống trong mạt thế ba năm, cô chưa bao giờ dám thật sự ngủ say, cho dù đã xuyên về, bên cạnh không còn Zombie và nguy hiểm, cô cũng không dám ngủ quá sâu, chỉ cần có động tĩnh nhỏ là tỉnh ngay.
Cô không mở mắt ra, đang đợi động tác tiếp theo của Thẩm Kiêu, nhưng đợi mãi cũng chỉ nghe thấy tiếng hít thở của anh chàng này, không có gì cả.
Đường Niệm Niệm thầm trợn mắt, núi không tới, vậy cô đi lên núi.
Cô đột nhiên mở mắt ra, đôi mắt đen nhánh khiến Thẩm Kiêu ngạc nhiên, còn chưa kịp phản ứng lại, đã bị cô ôm lấy cổ, bên tai là hơi thở ngọt ngào của cô gái: “Tiểu Lang, anh càng ngày càng nhát gan đấy!”
Trong giọng Đường Niệm Niệm mang theo ý cười, Thẩm Kiêu lúc nãy giống như tên trộm, có tà tâm nhưng không có gan hành động.
Trong đầu Thẩm Kiêu bùm lên một tiếng, khuôn mặt ngăm đen biến thành đen hồng, trong lòng thấp thỏm bất an, Niệm Niệm biết rồi, liệu cô có trách anh hay không?
Nụ cười của Đường Niệm Niệm càng tươi hơn, hơi nâng người, chủ động hôn lên.
“Đồ nhát gan!”
Cả cơ thể Thẩm Kiêu chìm vào nụ hôn ngọt ngào, bên tai vẫn còn vang vọng giọng nói của Niệm Niệm, nói anh là đồ nhát gan.
Anh của lúc này như bị cắt làm đôi, một nửa lơ lửng trên không trung, một nửa còn lại vẫn đang hôn Niệm Niệm, giống như bay trên mây, thật vui vẻ, thật vui vẻ, thật hạnh phúc!
Tuy nhiên, chỉ một phút sau, Thẩm Kiêu đã đảo khách thành chủ.
Anh không phải là đồ nhát gan!
Anh phải chứng minh cho Niệm Niệm thấy!
Thẩm Kiêu không thầy dạy cũng hiểu, nửa người trên đè lên người Đường Niệm Niệm, một tay đặt lên tay vịn ghế nằm, một tay khác đỡ lấy người Đường Niệm Niệm, kéo dài nụ hôn này.
Tiến quân thần tốc, thẳng đảo thành trì, biên quan thất thủ...
Dung tích phổi của hai người đều khá tốt, nụ hôn kéo dài một lúc lâu mới kết thúc.
Hai người họ hơi thở gấp, trán chạm trán, mắt nhìn nhau, mũi chạm mũi, ôm chặt lấy nhau, không nỡ tách ra.
“Niệm Niệm, anh vẫn muốn hôn.”
Giọng nói của Thẩm Kiêu càng khàn hơn, khiến lỗ tai Đường Niệm Niệm nóng lên, giọng của anh chàng này quá ngọt, còn quyến rũ như thế, nếu ở bên ngoài nhất định sẽ trêu hoa ghẹo nguyệt.
“Miệng sưng lên rồi, không muốn.”
Đường Niệm Niệm muốn đẩy người ra, nếu hôn nữa thì cô không thể nào gặp ai được.
Cô lấy gương nhỏ ra soi, miệng quả nhiên đã sưng lên, mặt mày đầy ý xuân, người nào tinh ý nhìn phát biết ngay cô đã làm chuyện gì.
“Công việc đã xong chưa?”
Đường Niệm Niệm không mệt mỏi, cô lại kiểm tra thành quả lao động của người nào đó.
“Vẫn còn hai phần ba chưa sắp xếp xong, ngày mai anh làm tiếp.”
Thẩm Kiêu đứng lên trước, lại ôm cô, nhuyễn hương trong lòng, anh không nỡ buông tay, chỉ muốn ôm mãi. Đường Niệm Niệm cũng để mặc anh, hơn nữa cô rất hưởng thụ cảm giác được Thẩm Kiêu cưng chiều. Thẩm Kiêu lái xe máy, đặt cô ngồi phía trước, chậm rãi tuần tra trong không gian.
Hiện tại không gian thay đổi rất nhiều, trước đó bị Đường Niệm Niệm làm có chút bừa bộn, hiện tại đã được sắp xếp ngay ngắn, đồ đạc cũng được phân loại ra, gà vịt dê bò heo đều có chuồng của riêng mình, không quấy phá nhau.
Đồng ruộng cũng được chia theo giống, ngô, lúa mì, mạ, cao lương, đậu nành, đậu phộng, khoai lang, khoai tây,... Khoảng một phần ba diện tích đất đen, khoảng vạn mẫu.