Mặt mày Ngụy Chương Trình giận dữ, Hà Pháp Thắng vừa là người bị hại, vừa là hung thủ, chín nạn nhân kia vô tội nhường nào, lúc còn sống bị hãm hiếp, tới khi chết còn bị cắt mất bộ phận sinh dục, ngay cả anh ta là một cảnh sát hình sự lâu năm cũng không thể nhìn nổi, thật sự quá đáng giận.
“Hà Pháp Thắng có bị kết án tử hình không? Ông ta không có nói mình là bệnh nhân tâm thần đó chứ?”
Đường Niệm Niệm có hơi lo lắng, nếu Hà Pháp Thắng thoát khỏi sự trừng trị của pháp luật, cô không ngại thay trời hành đạo.
Không cần thiết phải lãng phí tài nguyên của trái đất với loại cặn bã này.
“Hung thủ phạm tội ác tày trời như vậy, nhất định phải kết án tử hình, ông ta gây án lúc còn tỉnh táo.”
Ngụy Chương Trình cười lạnh, loại khốn nạn này phải bị bắn chết, nếu để ông ta sống, như vậy không phải đang có lỗi với chín người phụ nữ đã chết oan sao?
Đường Niệm Niệm yên tâm, vẫn là bây giờ tốt, không giống sau này, động một chút là bệnh tâm thần, có giết bao nhiêu người đi chăng nữa, chỉ cần một tờ giấy chứng nhận bệnh tâm thần là có thể thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật.
Bệnh tâm thần đã trở thành kim bài miễn tử cho những người đó!
Ngụy Chương Trình đánh giá hai người họ, ánh mắt hứng thú, trêu chọc: “Khi nào hai người làm rượu mừng?”
Nhìn mức độ thân thiết này, hiển nhiên đã xác nhận quan hệ, tốc độ này không hổ là Thẩm Kiêu.
“Niệm Niệm chưa đủ tuổi, sang năm mới mười tám.” Thẩm Kiêu nói.
“Nếu hai người làm rượu mừng ở Chư Thành, tôi nhất định sẽ tới uống rượu mừng.” Ngụy Chương Trình cười nói.
“Sẽ làm ở Chư Thành.”
Thẩm Kiêu hoàn toàn không nghĩ tới việc làm tiệc ở Bắc Kinh, những năm anh sống ở Bắc Kinh, chỉ có lục đục với thập tử nhất sinh, không có một ký ức nào tốt đẹp, hơn nữa cậu nhỏ cũng đang làm việc ở Thượng Hải, không cần phải trở về Bắc Kinh.
“Vậy tôi chắc chắn sẽ uống rượu mừng rồi.”
Ngụy Chương Trình cũng mừng thay anh, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi đã xác định mối quan hệ, vốn dĩ anh ta còn lo lắng nhà họ Thẩm ở Bắc Kinh sẽ coi thường thân phận nông dân của Đường Niệm Niệm, nhưng nhìn thái độ của Thẩm Kiêu, hiển nhiên không quan tâm đến nhà họ Thẩm.
Hơn nữa, bản thân Thẩm Kiêu đã có thực lực rất mạnh, gầy dựng tên tuổi trong quân đội mà không dựa vào nhà họ Thẩm, ngược lại nhà họ Thẩm còn phải dựa vào Thẩm Kiêu để tăng thêm hào quang.
Cho dù có đi tới đâu, thực lực mới là yếu tố để có quyền lên tiếng.
Vẻ mặt của Đường Niệm Niệm rất bình tĩnh, không có vẻ ngượng ngùng của thiếu nữ khi nói tới chuyện kết hôn, Ngụy Chương Trình thấy vậy thì thầm lấy làm kỳ lạ, cảm thấy cô gái này không chỉ gan dạ, tố chất tâm lý cũng mạnh mẽ lạ thường, mầm giống tốt như vậy không vào quân đội thì thật tiếc.
Thẩm Kiêu đến bộ phận lực lượng vũ trang để cáo từ Chu Kình, tối nay anh phải về quân khu.
Đường Niệm Niệm cho anh một bình nước linh tuyền, bảo anh mỗi ngày uống một ngụm, đưa cho anh mấy trăm đồng và phiếu gạo, phiếu thịt.
“Lúc làm nhiệm vụ nhất định phải cảnh giác một chút, đợi khi nào em rảnh rỗi, sẽ tới Thượng Hải tìm anh.”
“Được.”
Thẩm Kiêu ôm chặt lấy cô, không nỡ rời xa.
Nếu có thể, anh thật sự muốn đặt Niệm Niệm vào trong túi, ở đâu lúc nào cũng có thể lấy ra hôn hôn.
Hai người quấn quýt một hồi, Thẩm Kiêu mới chịu lái xe rời đi, chiếc xe dần biến mất trong bóng đêm, chẳng mấy chốc đã khuất bóng.
Đường Niệm Niệm thở dài, trong lòng cũng tràn đầy cảm giác quyến luyến.
“Gâu... Biến mất rồi!”
Bách Tuế có chút khinh thường, tình yêu chỉ ảnh hưởng tới tốc độ móng vuốt của nó, Bách Tuế nó không thèm nói chuyện yêu đương.
Trên đời này không có chó cái nào xứng với nó cả!
Đường Niệm Niệm hít một hơi thật sâu, khôi phục vẻ mặt lạnh lùng vô cảm, nhưng miệng có hơi sưng, làm suy giảm vẻ lạnh lùng của cô.
Bách Tuế liếc mắt nhìn cô mấy lần, trong lòng ngứa ngáy, không nhịn được hỏi: “Gâu... Hôn có vị gì vậy?”