Hôm nay người trong thôn đều đi cấy mạ ngoài đám ruộng đầu thôn, bà cụ Đường và mấy người phụ nữ khác ở một đám ruộng ngoài, chân trần đạp xuống ruộng nước, cấy mạ thoăn thoắt, một hàng mạ gầy gò đứng ngay ngắn trên ruộng nước.
“Thiếu hai à, Niệm Niệm làm nhiều tiền như vậy, sau này thím không cần làm việc nữa, nên hưởng phúc rồi!” Có người lớn tiếng nói.
“Hưởng phúc cái gì chứ, số tôi vất vả, một ngày không làm việc là ngứa ngáy cả người!”
Bà cụ Đường ngoài miệng nói vậy, nhưng khuôn mặt lại cười tươi, vô cùng hưởng thụ lời tâng bốc của người trong thôn.
Gần đây túi tiền của bà ấy phình ra không ít, đều là cháu gái cho bà ấy, cháu gái còn nói, sau này được phát tiền lương lại hiếu kính bà ấy tiếp đấy.
Đáng tiếc ông cụ không có phúc, không thể đợi được tới ngày này.
Nghĩ đến người chồng mất sớm, nụ cười trên khuôn mặt bà cụ Đường thoáng phai đi, khẽ thở dài.
Tết Thanh Minh sắp đến, bà ấy còn phải làm chút món ngon Thanh Minh, cộng thêm một số món ông cụ nhà thích ăn, đi thăm ông ấy, nói cho ông ấy biết tiền đồ của Niệm Niệm bây giờ, để ông ấy có thể yên tâm nằm dưới lòng đất, sớm ngày đầu thai vào gia đình tốt, sống một cuộc sống tốt đẹp.
Những người khác đều hết sức tâng bốc bà cụ Đường, nói ngon ngọt giống như không cần tiền, dỗ tới mức bà cụ Đường lâng lâng, nhưng không chịu hạ thấp thái độ.
Còn muốn để cháu gái bà ấy giới thiệu việc làm, nghĩ hay thật, công việc cũng không phải ngọn cỏ ven đường, tiện tay là hái được, Niệm Niệm không biết đã phải tốn bao nhiêu sức lực đấy, bà ấy cũng không thể kéo chân cháu gái được.
Những người khác có hơi thất vọng, nhưng cũng không nhụt chí, vẫn nịnh nọt bà cụ Đường, dù sao chỉ cần ôm chặt cái đùi Đường Niệm Niệm là được, nói không chừng thật sự có được vận may, kiếm được việc làm thì sao!
“Thím hai à, phải nói toàn công xã này không có cô gái nào xuất sắc hơn Niệm Niệm đâu, đừng nói là toàn công xã, dù có tới Thượng Hải, Niệm Niệm chúng ta cũng là số một số hai đấy!”
“Trước đây tôi từng tới Thượng Hải thăm người thân, những cô gái trên đường còn không đẹp bằng Niệm Niệm!”
Lời nịnh nọt của mọi người ngày càng khoa trương, dần dần đi ra khỏi Đường Thôn, lao tới Thượng Hải, khen Đường Niệm Niệm tới mức như tiên nữ trên trời, bà cụ Đường cười không ngậm được miệng.
Bà ấy cũng cảm thấy cháu gái mình tốt như vậy, nếu không phải những năm tháng sóng gió đó, Niệm Niệm vốn dĩ đã là thiên kim đại tiểu thư Thượng Hải.
Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, chuột không thể sinh ra phượng, mặc dù chưa từng thấy bà mẹ của con bé Niệm, nhưng nghe ông cụ nói, trai tài gái sắc, giống như kim đồng ngọc nữ, có cha mẹ như thế, con bé Niệm chắc chắn xinh đẹp.
Đáng tiếc nhà họ Đường quá nghèo, không thể cho con bé này một cuộc sống tốt, nếu không con bé Niệm chắc chắn còn xinh đẹp hơn cả Tây Thi.
Liễu Tịnh Lan đang cấy mạ ở ruộng bên cạnh, sắc mặt càng lúc càng khó coi, cô ta nghiến chặt răng, trong miệng đều là máu, ánh mắt đầy ý hận.
Cô ta vẫn không rõ, vì sao lại biến thành như vậy?
Một con nhóc nông thôn như Đường Niệm Niệm, vì sao lại đột nhiên trở thành nhân tài đặc biệt của nhà máy Hồng Tình, còn lấy mức lương cao tới 98 đồng, kiếp trước không hề xảy ra chuyện đó.
Kiếp trước, trước khi khôi phục kỳ thi đại học, Đường Niệm Niệm vẫn là một con nhóc nhà quê, không hề tới nhà máy làm việc, tính cách của Đường Niệm Niệm kiếp này khác hoàn toàn với Đường Niệm Niệm kiếp trước.
Cả Tề Quốc Hoa, kiếp trước càng không bị rắn cắn.
Lòng Liễu Tịnh Lan lập tức trầm xuống tới đáy, cô ta nghĩ tới một khả năng.
Chẳng lẽ Đường Niệm Niệm cũng trọng sinh?
Cô ta có thể trở về, người khác cũng có thể trở về, nếu không thì chẳng thể nào giải thích được những bất thường của Đường Niệm Niệm trong kiếp này.
Tim Liễu Tịnh Lan đập thình thịch, cố gắng an ủi bản thân, nhất định không phải, nếu Đường Niệm Niệm thật sự trọng sinh, vậy sẽ biết ông cụ Chương trong chuồng bò chính là nhà khoa học nổi tiếng thế giới, không thể nào không quan tâm tới ông ấy.
Cô ta vẫn luôn chú ý tới chuồng bò, Đường Niệm Niệm không hề đi tìm ông cụ Chương, cho nên cô chắc chắn không phải trọng sinh.
Liễu Tịnh Lan an tâm hơn, có lẽ là vì cô ta trọng sinh, thay đổi một số việc, cô ta không thể tự mình dọa mình được.