Bên trên bếp lò treo một cái chân giò heo muối mặn, trong giỏ xách là trứng gà, có hơn năm mươi quả, có trứng do bà cụ Đường gom lại, còn có trứng do vợ đại đội trường đưa tới cảm ơn lần trước.
Đường Ngũ Cân cười lạnh một tiếng, bỏ hết chân giò heo muối mặn cùng trứng gà vào gùi, Quốc Khánh ở nông trường khẳng định không được ăn thức ăn mặn, lại chịu nhiều khổ cực như vậy, phải bồi bổ cho tốt, chỗ thịt và trứng này coi như là đền bù cho Quốc Khánh.
Cô ta không có một chút do dự, với lại nếu không phải cái gùi quá nhỏ, cô ta còn muốn mang hết gạo trong thùng gạo đi luôn. Đường Ngũ Cân chỉ xách theo tầm mười cân gạo, cái gùi thực sự chứa không nổi, cô ta cõng cái gùi trĩu nặng, nghĩa vô phản cố rời khỏi nhà họ Đường, đi về phía nông trường.
Chờ Đường Ngũ Cân đi xa, Đường Niệm Niệm từ trong phòng đi ra, cô đã thấy được tất cả những gì thứ Bạch Nhãn Lang này làm rồi.
Giò heo và trứng gà đều bị mất, còn có gạo cũng thiếu đi một nửa, ngày mai thức dậy, bà cụ Đường khẳng định sẽ đau lòng như dao cắt, cũng sẽ càng thêm chán ghét Đường Ngũ Cân.
Đường Niệm Niệm dứt khoát hoặc là không làm, đã làm thì cho tới, thu hết gạo trong thùng gạo vào không gian, dầu trong ấm đựng dầu, muối bên trong hũ muối, tất cả đều vét sạch sẽ, sau đó phủi tay, trở về phòng ngủ tiếp.
Ngủ một giấc đến bình minh, cô bị tiếng mắng của bà cụ Đường đánh thức.
"Cái thứ xui xẻo đốn mạt, lúc trước sinh ra nên bóp chết nó, tránh cho nó gây tai họa cho gia đình, nhìn xem cô sinh ra thứ gì này, Bạch Nhãn Lang còn có lương tâm hơn nó, một chút đường sống cũng không chừa cho nhà mình, tiểu quỷ tử cũng không độc ác như nó mà, ai u, tức chết tôi rồi..."
Bà cụ Đường mới vừa sáng sớm, chuẩn bị đi phòng bếp làm điểm tâm, kết quả là nhìn thấy phòng bếp bị cướp sạch không còn gì, hạt gạo cũng không còn, trứng gà một quả cũng không sót, chân giò heo mặn bảo bối cũng mất.
Bà cụ lập tức mắt tối sầm lại, thiếu chút hôn mê bất tỉnh.
Phản ứng đầu tiên của bà ấy là trong nhà bị ăn trộm, nhưng lại nghĩ tới trong nhà hiện tại có chó, nếu như có trộm xông vào, chó khẳng định sẽ kêu lên, hiển nhiên là trộm trong nhà.
Bà cụ Đường chạy tới phòng của Đường Ngũ Cân, nhìn thấy cửa sổ mở toang, tâm chìm đến đáy.
Từ Kim Phượng cùng Đường Mãn Kim cũng không dám tin tưởng sự thật trước mắt, bọn họ không muốn tin con gái sẽ là một kẻ vong ân bội nghĩa như thế, thế mà lại ăn cướp lương thực và thịt trong nhà.
Súc sinh cũng không làm ra loại chuyện mất hết nhân tính như thế!
"Mẹ, Ngũ Cân sẽ không làm loại chuyện này, khẳng định là những người khác làm, Ngũ Cân nói không chừng đã xảy ra chuyện..."
Từ Kim Phượng sắc mặt trắng bệch, tự mình lẩm bẩm, càng nói càng hoảng hốt.
Bà ta lo lắng ăn trộm xông vào nhà, thấy sắc nảy lòng tham, cướp con gái lớn đi.
Gương mặt đen kịt của bà cụ Đường tràn đầy trào phúng, chanh chua mắng: "Thứ vong ân bội nghĩa này lấy tư sắc ở đâu ra? Ăn trộm cũng không mù, sao con bé Niệm xinh như hoa trong nhà lại không cướp, lại đi cướp người xấu như ma lem như nó? Cô cho rằng trộm cũng ngu giống cô ư?"
Đường Niệm Niệm đang nằm trong phòng nghe náo nhiệt ...
Cãi nhau thì cứ cãi nhau, làm gì lấy cô ra so sánh?
Lại nói cho dù trộm có muốn cướp thì đánh thắng được cô sao?
Sắc mặt của Từ Kim Phượng hết sức khó coi, lời của mẹ chồng mặc dù khó nghe, nhưng rất có lý, trộm không có khả năng bỏ qua hoa tươi trộm cỏ đuôi chó, trong đầu của con ngốc Ngũ Cân này đến cùng đang suy nghĩ cái gì?
"Ngũ Cân nó cầm nhiều đồ đi như vậy kia mà? Con nhóc chết tiệt kia nói đều không nói một tiếng, a nha... Ngực tôi đau quá!"
Từ Kim Phượng ôm ngực, sắc mặt tái nhợt, lúc sinh đứa thứ hai bà ta chịu không ít khổ, sinh hai ngày hai đêm, kết quả sinh ra một đứa trẻ đã chết, lúc ấy bà ta nhìn thấy con gái nhỏ gầy tím xanh liền ngất đi, chờ sau khi tỉnh lại, liền mắc bệnh tim, vừa quýnh lên liền phát bệnh.
Con gái thứ hai được cha chồng mang lên trên núi chôn, ngày thứ hai, cha chồng ôm con bé Niệm trắng trẻo mập mạp trở về, bọc chăn nhỏ và quần áo đều là tơ lụa mà bà ta chưa từng thấy qua, vừa mềm lại đẹp, cô nhóc cũng như ngọc nữ trong tranh tết, cực đẹp.