"Một cái chân giò heo lớn như thế có thể mua được mấy trăm hộp dầu cù là!"
Đường Niệm Niệm tức giận nói lại, mỗi ngày tính toán chi li có tác dụng gì, sinh ra kẻ xoay khuỷu tay ra bên ngoài như Đường Ngũ Cân kia thì có núi vàng núi bạc cũng không giữ được.
Bà cụ Đường bị chặn họng, không phản bác được.
Với lại nghĩ đến cái chân giò heo lớn như vậy, lòng của bà ấy còn đau hơn bị dao đâm, cũng càng thêm chán ghét Đường Ngũ Cân.
Lúc này bắt Đường Ngũ Cân trở về, mau chóng tìm người đàn ông gả đi, là đàn ông là được, tránh giữ tai họa ở trong nhà.
Đại đội trưởng đi sắp xếp công việc hôm nay cho các thôn dân xong, liền thay kiểu áo Tôn Trung Sơn mới bảy tám phần, đây là trang phục dùng để đi ra ngoài của ông ấy, đến công xã họp cũng mặc cái này.
Bên trong túi áo trên của áo Tôn Trung Sơn còn nhét nửa bao thuốc lá Hồng Song Hỷ, đây cũng là đạo cụ mà ông ấy dùng đi ra ngoài.
Đường Niệm Niệm từ trong túi của ông ấy móc ra nửa bao thuốc, đi về phòng cô, từ không gian lấy thuốc lá ra nhét vào, thuốc lá Hồng Song Hỷ của cô không thể lấy ra được vì bao bì không giống hiện tại.
"Bác ba, cho bác này!"
Đường Niệm Niệm nhét gói thuốc vào trong túi của đại đội trưởng.
Đại đội trưởng cũng không có khách khí, dẫn người nhà họ Đường đi nông trường.
Đường Cửu Cân không đi, bà cụ Đường bảo cô bé ở lại trông nhà, vốn cũng muốn để Đường Niệm Niệm ở nhà, dù sao đi đi về về phải đi bộ hơn ba mươi dặm đường, bà cụ lo lắng cô đi không nổi.
Nhưng Đường Niệm Niệm khăng khăng muốn đi, cô cố ý tạo ra cơ hội cho Đường Ngũ Cân, khẳng định phải tận mắt nhìn đồ ngu xuẩn này từng bước một nhảy vào hố sâu, sau đó cô lại đốt một đám lửa lớn ở bên trên để đồ ngu xuẩn này đời đời không thể thoát thân!
Bà cụ Đường mặc dù chân ngắn nhất, nhưng bà ấy đi nhanh nhất, vô cùng lo lắng đi ở phía trước, 15-16 dặm đường đối với bà ấy mà nói chỉ là chuyện nhỏ, trước kia đi huyện thành đều dựa vào hai cái đùi, đi đi về về sáu mươi cây số lận đó.
Đi hơn một giờ, cuối cùng cũng tới công trường bụi đất tung bay, hai năm nay nông trường đều đang sửa đập chứa nước, trong hố lớn sâu hoắm đều là người làm việc, mỗi người đều đầy bụi bẩn, thấy không rõ mặt.
Từ Kim Phượng rất nhanh từ trong đám người tìm được con gái lớn, Đường Ngũ Cân giống như đàn ông, gánh một gánh bùn đất, đi rất nhanh chóng.
Gánh đất chính là công việc của đàn ông, xúc đất chính là công việc của phụ nữ, nông trường phân công rất rõ ràng, chỉ có Đường Ngũ Cân một mình gánh đất, những phụ nữ khác đều là xúc đất.
Đường Niệm Niệm quét đám người một vòng, cũng không thấy được Hà Quốc Khánh, khóe môi cong lên một tia lạnh lùng.
Đường Ngũ Cân quả nhiên không khiến cô thất vọng.
Từ Kim Phượng từ bên trên xông xuống, vọt thẳng đến trước mặt Đường Ngũ Cân, hung hăng quất cho cô ta một cái tát.
Đường Ngũ Cân ngây ngẩn cả người, gánh đất đang gánh trên vai cũng rơi trên mặt đất, bùn đất rơi tứ tung, xung quanh đều là đất vàng mù mịt.
"Ở nhà sống an ổn mày lại không muốn, nhất định phải chạy tới đây chịu khổ, bên trong đầu óc của mày chính là phân hay sao? Sớm biết mày hèn hạ như vậy, lúc trước nên vứt mày vào hố xí cho rồi!"
Từ Kim Phượng lại quất mấy cái tát, bản thân cũng rơi nước mắt.
Mặc dù cha mẹ chồng mỗi ngày bắt Ngũ Cân đi kiếm công điểm nhưng cũng chưa từng làm việc nặng tốn thể lực như vậy, đồ ngu xuẩn này lại tự mình dâng tới cửa gánh đất, quá đê tiện!
"Mẹ, mẹ cứ mặc kệ con đi!"
Đường Ngũ Cân tức giận nói, cầm lấy đòn gánh, quay trở lại thêm đất.
Mặc dù cực một chút, nhưng chỉ cần có thể ở cùng với Quốc Khánh, dù có đắng cũng là ngọt.
Trước kia Quốc Khánh đối xử với cô ta hờ hững, không có thái độ tốt, hiện tại đã thay đổi rất nhiều, đối xử với cô ta cũng có vẻ mặt tươi cười, nói chuyện cũng dịu dàng hơn rất nhiều, còn quan tâm cô ta ở nhà có bị đánh hay không, Đường Ngũ Cân chưa từng sống hạnh phúc như vậy bao giờ, chỉ cần Quốc Khánh để ý đến cô ta, cho dù bắt cô ta mỗi ngày làm trâu làm ngựa cô ta cũng cam tâm tình nguyện.