Xuyên Đến Thập Niên 70: Ác Nữ Ta Ngược Tra Làm Giàu ( Dịch Full )

Chương 165

Chương 165 -
Chương 165 -

“Dầu nhiều thế này, trước đây có thể ăn được ba ngày.”

Bà cụ Đường đau lòng vô cùng, gần đây trong nhà đổ dầu giống như đổ nước, nhà Tuyên địa chủ trước kia cũng chưa từng sống như thế.

Đường Niệm Niệm không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào bà cụ.

“Cháu cứ phá của tiếp đi, một con nhóc phá của như cháu, xem có chàng trai trẻ nào dám cưới cháu không!”

Bà cụ Đường hùng hổ bỏ thêm dầu, lúc xào rau miệng vẫn không ngừng.

“Cỏ này đều cho lợn ăn, ngoài ruộng có nhiều rau xanh như vậy lại không ăn, cứ muốn ăn cỏ cho lợn, còn đổ nhiều dầu như vậy vào cho cỏ thơm, nhà Tuyên địa chủ cũng không phá của như cháu.”

Bà cụ mắng liên hồi, nhưng tập trung vào đồ ăn trong nồi, nên không phát hiện Đường Niệm Niệm bên cạnh đã biến mất.

Qua một lúc sau, Đường Niệm Niệm trở lại, trong tay cầm thêm một nắm cỏ.

“Bà ơi, bà xào đi, xem có thơm không.”

Đường Niệm Niệm lười nói lý lẽ với bà cụ, cô phải dùng sự thật vả thẳng vào mặt bà cụ.

Hừ!

Sắc mặt bà cụ Đường thay đổi, muốn mắng nhưng không biết mắng gì.

Một già một trẻ cứ ngơ ngác nhìn chằm chằm nhau hồi lâu, bà cụ Đường bại trận, nghiến răng mắng: “Cháu cứ phá của đi, bà đây mặc kệ cháu!”

Đường Niệm Niệm khẽ hừ một tiếng, ném cỏ vào chuồng gà, lũ gà ùa tới tranh giành.

Cô vỗ tay, quay lại, nói với bà cụ vẫn còn tức giận: “Cháu có đối tượng rồi.”

Thẩm Kiêu nhà cô rất lợi hại, không cần bà cụ phải lo lắng tới chuyện kết hôn.

“Bụp”

Chiếc xẻng bay khỏi tay bà cụ Đường, Đường Mãn Kim tiến vào phòng bếp, muốn lấy nước ấm pha trà, một chiếc xẻng bay thẳng về phía ông ấy, suýt nữa bẻ gãy mũi ông ấy.

Khiến ông ấy sợ hãi lùi về sau vài bước, chiếc xẻng rơi xuống đất, phát ra tiếng vang giòn giã.

Bà cụ Đường không rảnh đau lòng cho chiếc xẻng, sốt ruột hỏi: “Cháu có đối tượng từ khi nào? Người kia làm gì? Bao nhiêu tuổi? Nhà ở đâu? Có việc làm không?”

Con bé chết tiệt này thật to gan, có đối tượng là chuyện lớn mà không nói với gia đình, con bé chết tiệt này đúng là ba ngày không bị đòn là muốn lên trời, ngứa đòn mà.

“Tiểu Lang!”

Đường Niệm Niệm khom lưng nhặt xẻng lên, rửa sạch sẽ rồi đưa cho bà cụ Đường đang ngơ ngác.

Bà cụ Đương vẫn chưa nghĩ ra, Tiểu Lang là ai?

“Bà ơi, rau khét!”

Đường Niệm Niệm nhắc nhở, cô còn muốn ăn mã lan đầu đó.

Bà cụ Đường vội vàng xào rau, lát nữa lại hỏi con bé chết tiệt kia.

Bữa tối hôm nay của nhà họ Đường vô cùng phong phú, mã lan đầu xào lạp xưởng hun khói, gà rừng hầm nấm, rau xào, ốc hấp, ốc lác với thịt ngỗng, ốc lúc này là mùa ngon nhất, ngày nào Đường Cửu Cân cũng xuống sông bắt ốc.

Đường Cửu Cân xới cho mỗi người một chén cơm đầy, còn xới cơm cháy vàng giòn cho mình, cô bé thích ăn cơm cháy chan canh nhất, thơm ngào ngạt, còn dai giòn ngon miệng.

“Con bé Niệm, Tiểu Lang kia có phải là đứa chơi với cháu lúc nhỏ không? Không phải thằng bé đã trở lại Bắc Kinh rồi sao? Hai cháu quen nhau lúc nào vậy?”

Bà cụ Đường không thèm ăn cơm, cho dù trên bàn cơm có thịt rồng, bà ấy cũng không có tâm trạng ăn.

Lúc ông lão sắp chết, điều không yên lòng nhất chính là con bé Niệm, đã nhờ bà ấy nhất định phải tìm một chàng trai tốt cho con bé.

“Bà à, Niệm Niệm là thiên kim tiểu thư nhà họ Đường, phải chịu khổ ở nhà ta, ta không đợi được tới ngày đó, bà nhất định phải tìm một chàng trai tốt có nhân cách tốt, có tiền đồ cho Niệm Niệm, không thể để Niệm Niệm chịu khổ, số tiền còn lại của cha mẹ nó đều để làm của hồi môn cho Niệm Niệm, nhà ta nhận được ân tình lớn như vậy, không thể chiếm hời nữa.”

Trước khi chết, ông cụ đã trăn trối như thế, bà ấy cũng đồng ý, lúc này ông cụ mới nhắm mắt xuôi tay.

Lúc đầu bà cụ Đường coi trọng Tề Quốc Hoa, tên này nhân mô cẩu dạng, còn là học sinh cấp ba, lại vào quân đội, tiền đồ chắc chắn tốt, bà ấy còn nghĩ con bé Niệm gả gần nhà, lỡ như có tủi nhục, trong nhà cũng có thể ra mặt cho con bé.

Bình Luận (0)
Comment