Xuyên Đến Thập Niên 70: Ác Nữ Ta Ngược Tra Làm Giàu ( Dịch Full )

Chương 204

Chương 204 -
Chương 204 -

Nhà họ Đường.

"Cái gì? Chàng trai cao lớn đẹp trai kia là Lang Tể Tử?"

Bà cụ Đường nhảy bật khỏi ghế, tròng mắt đều sắp lồi ra ngoài.

"Con nhóc kia cháu không có nói dối đó chứ?"

Bà cụ Đường bán tín bán nghi, Lang Tể Tử và chàng trai cao lớn đẹp trai kia không có chút giống nhau nào, không đúng, mắt thì rất giống, đều rất có hồn.

Nhưng dù vậy thì cũng thua kém quá nhiều.

Dưới cái nhìn của bà cũ, chính là Võ Đại Lang chớp mắt biến thành Võ Tòng, còn ảo diệu hơn cả ảo thuật.

"Lừa bà lấy tiền?"

Đường Niệm Niệm tức giận nói lại một câu, lấy ra chừng ba mươi bánh thanh minh, ngọt mặn mỗi thứ một nửa, bỏ vào trong nồi hấp.

Lát nữa Thẩm Kiêu sẽ đến, anh cũng thích ăn bánh thanh minh, hơn nữa thích ăn tuyết đoàn nhất.

Anh chàng này thích ăn đồ ngọt nhất, không phù hợp với bề ngoài lạnh lùng của anh chút nào, khi còn bé điểm tâm của cô đều là cho Thẩm Kiêu ăn.

"Con hấp nhiều như vậy làm gì?"

Bà cụ Đường đau lòng muốn chết, nhà Hoàng đế cũng không sống như vậy.

"Đên may Thẩm Kiêu sẽ đến nhà ăn cơm."

Đường Niệm Niệm nhóm lửa, thả mấy cây củi vào, thêm nước vào một cái nồi khác, chờ nước sôi rồi làm gà.

"Cháu cái đứa nhóc này, không nói sớm một chút, trong nhà cái gì cũng không có."

Bà cụ Đường quýnh lên, bà ấy quan trọng mặt mũi nhất, nhà mình thì tính toán tỉ mỉ bớt ăn bớt mặc, nếu có khách tới thì nhất định phải lấy quy cách cao nhất ra, hơn nữa đối phương là người yêu của cháu gái, còn là lãnh đạo nhận tiền lương một trăm ba, quy cách tất nhiên phải nâng lên mức cao cấp nhất.

"Có đồ ăn."

Đường Niệm Niệm đã sớm chuẩn bị xong, thỏ rừng, gà rừng, vịt mỗi thứ một con, còn có cá và tôm, đều là lấy từ trong không gian ra.

Gà, vịt, ngỗng, thỏ nuôi bên trong không gian đã trưởng thành, tôm cá cực kỳ to, còn có ốc ngọt mà Cửu Cân mò ở trong sông, nuôi ở trong thùng đã mấy ngày, đã nhả sạch sẽ cát.

Nhiều món ăn như vậy cho dù đặt ở đời sau thì cũng xem như chu đáo rồi.

Bà cụ Đường yên tâm, để Đường Niệm Niệm đứng sang một bên, phòng bếp là sân khấu của bà ấy.

"Lang... Tiểu Thẩm lúc nào đến?"

Bà cụ Đường cắt đít ốc ngọt, răng rắc răng rắc, cực kỳ lưu loát.

"Tới giờ ăn cơm sẽ đến."

Nước đã sôi, Đường Niệm Niệm đi giết gà và vịt, sau đó nhổ lông.

Bà cụ Đường nhếch miệng, chỉ toàn nói nhảm.

Nhưng mà lần này may mắn mà có Lang Tể Tử, bằng không những kẻ không biết xấu hổ nhà họ Tề khẳng định sẽ còn làm ầm làm ĩ, nghĩ như vậy, động tác cắt ốc của bà cụ Đường càng nhanh hơn, còn dự định đêm nay làm đồ ăn sẽ thêm nhiều dầu một chút, không thể bạc đãi khách quý.

Trời tối xuống, Thẩm Kiêu từ trên trấn trở về, xách không ít thứ.

Hai túi bánh ngọt trứng gà, hai túi đào xốp giòn, còn có bốn bình rượu trắng, là anh mua ở trên trấn, chia ra hai phần, một phần cho đại đội trưởng, một phần cho nhà họ Đường.

Thẩm Kiêu đi nhà đại đội trưởng trước, để đồ vật xuống, vợ chồng đại đội trưởng thụ sủng nhược kinh, không dám nhận.

"Bác ba, khi còn bé được quan tâm chăm sóc, Niệm Niệm còn phải làm phiền bác quan tâm!"

Thẩm Kiêu ăn nói vụng về, nói chuyện có thể một chữ thì tuyệt đối không nói thêm nửa chữ, hơn nữa cũng không hiểu đạo lí đối nhân xử thế, có thể làm được mức này đã là cực hạn của anh rồi.

Chủ yếu là anh nghĩ, mấy năm trước anh nhờ người khác tìm hiểu tình huống của Niệm Niệm, tin tức thường xuyên bị trì hoãn, lỡ như Niệm Niệm xảy ra chuyện gì, có khả năng anh sẽ tới không kịp.

Hẳn là nhờ đại đội trưởng chiếu cố, ở chung một thôn, lại là bác ba của Niệm Niệm, khẳng định sẽ dễ nhờ hơn người ngoài.

"Niệm Niệm là cháu gái tôi, người trong nhà chiếu cố là chuyện đương nhiên, cậu khách khí cái gì, lấy đồ đi đi!"

Đại đội trưởng không vui, cảm thấy Thẩm Kiêu coi thường ông ấy, ông ấy há lại vì đồ vật mới bằng lòng chăm sóc thân nhân?

Bác ba gái đã vươn tay ra, nghe lời này lập tức rụt tay trở về, trừng mắt nhìn chồng mình.

Nhiều đồ tốt như vậy đã đưa đến bên miệng, thế mà không cần, thật ngu!

"Cháu đi đây!"

Thẩm Kiêu xoay người rời đi, anh không biết nói lời khách sáo, đồ đã đưa rồi thì chắc chắn sẽ không lấy lại.

Bình Luận (0)
Comment