Xuyên Đến Thập Niên 70: Ác Nữ Ta Ngược Tra Làm Giàu ( Dịch Full )

Chương 234

Chương 234 -
Chương 234 -

Hà Chí Thắng thay đổi sắc mặt liên tục, nghiến răng ken két, thật sự muốn đánh chết cái tên họ Ngụy này, nhưng anh ta còn đang trông chờ Ngụy Chương Trình tra án, trong cả cái Chư Thành này, người điều tra giỏi nhất chính là tên họ Ngụy.

Anh ta nhất định phải bắt được hung thủ, thiên đao vạn quả, báo thù cho anh họ!

“Đội trưởng Ngụy đừng tức giận, lúc nãy thái độ của tôi không tốt lắm, xin lỗi, tôi và anh họ rất thân với nhau, anh ấy bị người ta dùng thủ đoạn độc ác như thế giết chết, trong lòng tôi đương nhiên là rất khó chịu cho nên mới không kiểm soát được cách nói năng, đội trưởng Ngụy là người rộng lượng, đừng chấp nhặt với tôi!”

Hà Chí Thắng co được giãn được, mềm giọng, có vẻ rất đáng thương.

Nếu người ngoài không biết chuyện nghe được có lẽ sẽ thật sự cảm động trước tình cảm sâu đậm của hai anh em bọn họ.

“Đội trưởng, hung thủ là hai con chó, miệng vết thương trên người Hà Pháp Thắng đều là do chó cắn.”

Pháp y đứng lên, công bố phát hiện của anh ta.

Nhưng mà anh ta lại che giấu đi một vài chi tiết.

Chẳng hạn như lưỡi của người chết đã bị vũ khí sắc bén cắt đứt trước, sau đó mới bị chó cắn.

Ngoài ra trên cơ thể của người chết có dính một loại mùi hương có thể kích thích chó, đây chính là nguyên nhân chính làm chó nổi điên.

Pháp y lười đi nói, sáng nay anh ta chưa ăn no, mệt.

Ngụy Chương Trình buông tay nhún vai, lớn tiếng nói: “Chủ nhiệm Hà nghe được rồi đúng không, hung thủ là hai con chó mà anh nuôi, vụ án này coi như kết thúc.”

“Không thể nào có chuyện này, chó của tôi rất nghe lời, sao có thể cắn anh họ của tôi được chứ? Với lại anh họ của tôi bị nhốt trong bệnh viện tâm thần, cách chỗ này ba bốn mươi dặm, sao anh tôi lại xuất hiện trong nhà tôi được chứ?”

Giọng nói của Hà Chí Thắng dần dần lớn hơn, lửa giận cũng càng lúc càng lớn, mấy người này xem anh ta như đồ ngu mà lừa gạt, đáng chết!

“Hà Pháp Thắng ở bệnh viện tâm thần hay là ở trong nhà anh thì tôi không rõ lắm, nói đúng ra thì Hà Pháp Thắng nên ở trong tù, chủ nhiệm Hà, tôi và các đồng đội chỉ có thể điều tra được đến đây, hung thủ chính là hai con chó mà anh nuôi!”

Ngụy Chương Trình lạnh lùng trào phúng, anh ta đương nhiên biết chuyện Hà Pháp Thắng đột ngột xuất hiện ở trong nhà rất khả khi, nhưng mà có liên quan gì đến anh ta chứ?

Tên Hà Pháp Thắng này vốn dĩ nên bị bắn chết, có kết quả như bây giờ cũng rất tốt.

Anh ta không rảnh đi để ý đến quá trình.

Sáng nay ăn no quá, mệt!

“Kết thúc công việc, chủ nhiệm Hà, anh tự đưa thi thể này đến lò thiêu hay là tôi đưa đi giúp anh?” Ngụy Chương Trình ôn tồn hỏi.

Hiện tại anh ta đang rất vui vẻ, vô cùng sẵn lòng phụ một tay.

“Không cần phiền đội trưởng Ngụy!”

Hà Chí Thắng nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt âm độc.

Ngụy Chương Trình không có việc phải làm lại càng thích, cùng mấy anh em rời đi.

Các quần chúng đứng hóng chuyện cũng giải tán, bọn họ phải đi tìm đồng nghiệp láng giềng bà con họ hàng để tâm sự về tin tức này, chuyện lớn thế này, bọn họ ít nhất có thể nói nửa tháng.

Đường Niệm Niệm chậm rãi đạp xe đạp, bó hoa đỗ quyên cực lớn trước xe phản chiếu gương mặt xinh đẹp của cô, cực kỳ bắt mắt ở giữa đám đông.

Hà Chí Thắng đảo mắt qua đã nhìn thấy cô, trong mắt lóe ra dục vọng tham lam.

Không ngờ Chư Thành còn có một cô gái xinh đẹp, lại trẻ tuổi như thế này, chắc chắn vẫn là gái còn trinh, sao trước kia anh ta không nhìn thấy chứ.

Hà Chí Thắng đã bị gương mặt xinh đẹp của Đường Niệm Niệm hớp hồn, lập tức không còn tức giận vì cái chết của anh họ nữa, trong lòng chỉ nghĩ cách bắt lấy Đường Niệm Niệm.

“Chủ nhiệm, để tôi đi hỏi thăm ha?”

Một tên cấp dưới đắc lực rất biết cách xem mặt đoán ý, lập tức chủ động xin ra trận.

“Ừ, ăn nói khách sáo một chút!”

Hà Chí Thắng khẽ gật đầu, anh ta luôn rất có kiên nhẫn với các cô gái xinh đẹp.

Anh ta lại nhìn về phía Đường Niệm Niệm, gương mặt còn đáng sợ hơn quỷ toàn là tham lam và sắc dục, làm người ta cực kỳ buồn nôn.

Đường Niệm Niệm cảm nhận được, đột nhiên quay đầu lại, đối diện với ánh mắt của tên xấu xí kia, cô đã cảm nhận được ý đồ của Hà Chí Thắng, nhưng cũng không sợ hãi, chỉ cảm thấy buồn nôn.

Nếu tên xấu xí này dám nhào lên, cô còn đang ước gì đây, vừa lúc có thể luyện tập.

Đường Niệm Niệm âm thầm cười lạnh, cầm một đóa hoa đỗ quyên, dùng răng cắn nhụy hoa, phun ra, ăn cánh hoa, chua đến mức cô phải nhíu mày, nhưng đây lại là ký ức tuổi thơ của cô.

“Cô Đường!”

Lúc sắp đến trung tâm thành phố, Ngụy Chương Trình nhìn thấy cô, phất tay gọi.

“Đội trưởng Ngụy? Sao các anh lại ở đây?”

Đường Niệm Niệm giả vờ kinh ngạc, đạp xe chạy đến chỗ mấy người Ngụy Chương Trình.

Bình Luận (0)
Comment