“Bát Ca, cô Đường gọi điện thoại, bảo chúng ta tới kho hàng!”
Một người anh em chạy tới, hưng phấn nói.
Bát Ca phấn khởi, kêu thuộc hạ chạy tới kho hàng, từ phía xa xa đã nhìn thấy xe tải của Đường Niệm Niệm.
“Sửa được rồi?”
Hai mắt Bát Ca đều sáng lên, hai mươi chiếc máy làm vớ có thể kiếm được hai ngàn tám, mối làm ăn này quá lời.
“Đúng vậy, kêu người tháo gỡ, lại sửa thêm hai mươi mấy.”
Vẻ mặt Đường Niệm Niệm hờ hững.
“Ai da, cô ngồi nghỉ ngơi một chút đi, ăn bánh uống trà.”
Bát Ca lại càng thêm cung kính, nịnh nọt vô đối, ông ta tự mình pha trà rồi đặt chút bánh ngọt lên trước mặt Đường Niệm Niệm, còn cống hiến cả chiếc ghế tựa độc quyền của ông ta.
Đường Niệm Niệm liếc mắt nhìn ông ta, không khách khí mà nằm xuống, uống trà.
Nhân lúc các anh em đang dọn máy làm vớ, Bát Ca nhanh chóng báo cáo thành tích mấy ngày nay.
“Tôi đến Hàng Thành, liên hệ với hai nhà máy làm vớ, người Hàng Thành rất xảo quyệt, không chịu mười đồng, nhất quyết phải là hai mươi, tôi lại thương lượng với họ một hồi, trả giá xuống mười lăm.”
“Phải giữ giá vốn trong khoảng một trăm mới có lời, lô máy làm vớ này vừa ra thị trường, chắc chắn người trong nhà máy vớ sẽ nâng giá, trước tiên anh cứ thu hết máy làm vớ về đi.”
Đường Niệm Niệm cảm thấy hai mươi đồng cũng được, sau này chắc chắn vẫn còn tăng giá, nhà máy vớ của không phải những kẻ ngốc.
“Được!”
Bát Ca gật đầu, cho dù vốn có là một trăm thì cũng còn lời bốn chục, vẫn rất lãi.
“Cô gái à, còn một chuyện này nữa, Hà Pháp Thắng đã chết vào bốn ngày trước rồi.”
Bát Ca vừa nói, vừa thầm quan sát.
“Chuyện tốt đấy!”
Đường Niệm Niệm không có chút biểu cảm nào, bình tĩnh nhấp một ngụm trà, còn cầm miếng bánh trứng lên ăn.
“Đúng vậy, tên súc sinh này chết cũng chưa hết tội!”
Bát Ca vội vàng phụ họa, trong lòng lại phục sát đất, nhìn tố chất tâm lý cỡ vậy, chắc chắn là thiên kim của lão đại Phủ Đầu Bang, từ nhỏ đã cầm đao cầm súng, mạng sống luôn cận kề cái chết, nếu không sẽ không thể có được lòng can đảm như vậy.
Dọn máy làm vớ xong, Đường Niệm Niệm cũng uống hết trà, thoăn thoắt đứng dậy.
“Bốn ngày sau sẽ đưa tới!”
Đường Niệm Niệm lái xe rời đi.
Bát Ca vuốt cằm, say mê nhìn hai mươi chiếc máy làm vớ đã được sửa chữa, hai màng càng lúc càng sáng.
Đường Niệm Niệm vẫn lái xe tới rừng trước, sau khi thu xe xong, cô đạp xe trở về nhà.
Từ phía xa xa đã nhìn thấy Đường Mãn Ngân, đang đi qua lại trước cửa.
Sau khi vào đây ở, Đường Niệm Niệm đã dẫn chú hai tới xem thử, nhưng chưa nói là mình mua, đẩy sang cho Thẩm Kiêu, bà cụ Đường cũng biết nhà này, cũng vì căn nhà này mà càng có ấn tượng tốt với Thẩm Kiêu.
“Ai da, Niệm Niệm về rồi, gọi điện cũng không tìm thấy cháu, xưởng trưởng Vũ tìm cháu có việc gấp, cháu mau lên đi!”
Đường Mãn Ngân nhìn thấy cô thì thở phào nhẹ nhõm, túm người đi.
Xưởng trưởng Vũ tìm cháu gái khắp xưởng, ông ấy gọi điện thoại ba cuộc cũng không gặp ai, đành phải chạy tới đây bắt người.
“Có việc gì gấp sao ạ?”
Đường Niệm Niệm không hề hoang mang, có thể mơ hồ đoán được.
Cô và xưởng trưởng Tiền hợp tác nhất định không thể lừa được xưởng trưởng Vũ, chắc ông ấy tìm cô vì việc đó.
“Không biết, xưởng trưởng Vũ chỉ bảo chú tìm cháu, trông không giống như chuyện tốt, mặt đen như than vậy.” Đường Mãn Ngân thấp thỏm bất an, lo lắng cháu gái phạm tội tày trời, sắp bị phạt.
Ông ấy không nhịn được mà hỏi: “Niệm Niệm à, cháu không làm chuyện gì xấu đó chứ?”
“Chú hai ơi, cháu có thể làm chuyện xấu gì đây?”
Đường Niệm Niệm tức giận trợn mắt, cô là người lương thiện như vậy, sao lại làm chuyện xấu?
Đường Mãn Ngân nghẹn họng, còn nói thầm từ nhỏ cháu đã làm chuyện xấu, nhưng ông ấy không dám nói, chỉ đành hậm hực im lặng.
Con bé chết tiệt này từ nhỏ đã không có đạo đức, tay hư lại xấu tính.
Gây ra vô số chuyện xấu.
Ví dụ như trong thôn có một người đàn bà mồm to, bất hòa với mẹ ông ấy, thường xuyên nói xấu sau lưng mẹ ông ấy, có một lần, khi bà già mồm to kia đi vệ sinh, con bé này đã ném một cục đá vào trong hố phân, bùm một tiếng, nước phân bắn lên cao ba thước, trên người bà già mồm to kia đều là phân.
Hơn nữa, con bé chết tiệt này to gan, ăn tết đốt phá, những đứa trẻ khác cùng lắm chỉ bắn xuống sông hoặc hố phân, con bé chết tiệt này lại cố tình phóng vào trong lu ủ rau của mẹ ông ấy, còn là cái lu mẹ ông ấy thích nhất, nó nổ tan tành, khiến mẹ ông ấy tức giận tới mức bỏ ăn ba ngày.
Nếu muốn đếm, thật sự không thể nào đếm nổi.