Xuyên Đến Thập Niên 70: Ác Nữ Ta Ngược Tra Làm Giàu ( Dịch Full )

Chương 260

Chương 260 -
Chương 260 -

"Mi mà không ăn để miệng bốc mùi thì sau này chẳng có em chó nào thèm hôn mi đâu!"

Đường Niệm Niệm chỉ dùng một câu đã có thể chặn họng Bách Tuế rồi, nó đứng tại chỗ suy nghĩ vài phút, hai con chó thiên sứ và ác quỷ không ngừng đánh nhau trong đầu nó.

Hôn miệng, ăn thịt, cái nào hơn nhỉ?

Vài phút sau.

"Ẳng... Thêm ít rau đi!"

Bách Tuế chủ động đòi thêm rau.

Thịt thì ngày nào nó cũng được ăn rồi, nhưng hôn nhau có vị như nào thì nó chưa biết đâu.

Khóe miệng Đường Niệm Niệm nhếch lên, cô là cao thủ học đường có IQ cao đấy, chẳng lẽ lại không trị được một con cún chắc.

Cô gắp thêm một đũa rau to bỏ vào chậu, trộn lại rồi gõ mấy cái lên mép chậu, theo thói quen đưa đũa lên miệng định mút sạch, giơ đũa gần đến miệng rồi mới nhớ ra đây là phần ăn của Bách Tuế, liền xám mặt bỏ xuống.

Không ngờ cô lại nhiễm theo thói quen của bà nội, đúng là gần mực thì đen mà.

Nhất định phải thay đổi!

Đường Niệm Niệm ném đôi đũa sang một bên, cô lấy một đôi đũa mới rồi hỏi Thẩm Kiêu: "Chu Tư Lượng tàn tật như thế rồi, nhà họ Chu chắc căm thù anh lắm, anh phải cẩn thận bọn họ đấy!"

"Đừng sợ!"

Thẩm Kiêu tập trung nấu ăn, tất cả thế lực của nhà họ Chu ở Thủ Đô hết, không với tới tận Thượng Hải được đâu.

Mà nhà họ Chu bây giờ đang trên bờ vực tụt dốc rồi, ông cụ Chu đã già, hai đứa con trai đều vô dụng, trong đám cháu chỉ có Chu Tư Lượng có chút tài thì giờ cũng thành kẻ tàn phế rồi.

Những kẻ còn lại không có gì phải sợ!

Thẩm Kiêu không thích động não, không phải là anh không có não, hiện tại anh đang đi lên đỉnh núi, nhà họ Chu thì đang tụt xuống chân núi, sớm muộn gì anh cũng leo lên vị trí cao hơn nhà họ Chu.

Nhưng đương nhiên là anh sẽ không khinh địch trong thời điểm hiện tại rồi.

Đường Niệm Niệm không nói gì thêm, Thẩm Kiêu vừa có trí, vừa có dũng, không cần cô phải nhắc nhở quá nhiều làm gì.

"Anh có người nào ở thủ đô không? Em muốn điều tra một gia đình.”

"Để anh làm, em muốn điều tra ai?"

Đường Niệm Niệm nói ra mối nghi ngờ của mình dành cho Liễu Tịnh Lan: "Em nghi giai cấp của gia đình cô ta không chính xác, cô ta lúc nào cũng cố ý đối đầu với em, em phải ra tay với cô ta trước.”

"Nhà họ Liễu sao, anh biết rồi.”

Thẩm Kiêu nghiêm mặt, anh sẽ điều tra cẩn thận chuyện này.

Suốt ba ngày, bọn họ chỉ ở trong không gian, Đường Niệm Niệm thỉnh thoảng sẽ ra ngoài lượn một vòng xem có ai gọi tới không.

Hai người bọn họ đã có khoảng thời gian rất vui vẻ trong không gian, ba ngày trôi qua chỉ như chớp mắt, Thẩm Kiêu chuẩn bị trở về quân đội, Đường Niệm Niệm rót cho anh ta thêm một bình linh tuyền, thêm một ít vũ khí mới yên tâm tiễn anh đi.

Trong không gian không còn Thẩm Kiêu, Đường Niệm Niệm cũng chẳng muốn ở lại nữa, cô chuyển tất cả chỗ máy làm vớ đã sửa xong cho Bát Ca. Lại thêm một lô hàng nữa đến tay, Bát Ca mới nhập được hơn trăm chiếc máy làm vớ phế liệu từ Hàng Thành với giá mười lăm đồng mỗi máy.

“Có đứa dám hớt tay trên rồi, tôi phải tranh thủ thời gian cho xong.”

"Tiền kiếm cả đời cũng không hết.”

Đường Niệm Niệm khuyên nhủ ông ta, sự nhạy cảm của người Trung Quốc đối với việc kinh doanh đã khắc sâu trong xương cốt của mỗi con người, cô nhớ tất cả các cửa hàng chuyên đồ Nhật bên châu Âu đều do người Ôn Châu làm chủ, người Nhật không phục, dọa sẽ mở ra tiệm đồ ăn Nhật mang hương vị chính tông nhất, kết quả chưa làm được gì đã ôm mặt chạy mất dạng.

Chuyện Bát Ca kiếm được tiền không giấu được mãi, chắc đã có người học theo, còn cướp cả mối làm ăn của ông ta, nhưng đó là chuyện không thể tránh được.

Hợp tác với nhau cùng kiếm tiền thì được, chứ ăn mảnh thì khó lắm.

"Tôi còn ba mươi máy, ông cứ để riêng ra, đến lúc cần tôi sẽ chuyển đi.” Đường Niệm Niệm dặn dò cẩn thận.

Đại đội trưởng sắp làm xong thủ tục rồi, chỉ xong xuôi phần đó là nhà máy có thể bắt đầu hoạt động.

Cô muốn chuyển mấy cái máy này về Đường Thôn trước cho thím hai mở lớp, tuyển học viên, người thiết kế mẫu thì tạm thời chưa cần, hiện tại cô định sản xuất trước mấy mẫu đơn giản thôi, như thế thì thím hai có thể làm được.

Khi nào tình hình kinh doanh của nhà máy ổn định thì lúc đó cô mới tính đến việc tìm một người làm mẫu có tay nghề lão luyện về, sản xuất cho những mẫu bít tất mới.

Đương nhiên Bát Ca sẽ không phản đối, hiện tại ông ta sợ Đường Niệm Niệm lắm, không dám làm chuyện gì đâu, chính mắt ông ta đã nhìn thấy kết cục của Hà Pháp Thắng.

Con trai ông ta mới vừa tròn một tuổi, ông còn muốn sống thêm vài năm nữa!

Đường Niệm Niệm về nhà, bác quản lý ở bốt điện thoại nói có một người tên là Tiền Nguyên Nguyên gọi điện thoại giục cô về.

Tiền Nguyên Nguyên là tên của xưởng trưởng Tiền, lần nào nghe thấy cái tên này Đường Niệm Niệm cũng không nhịn được cười, cái tên dễ thương như Tiền Nguyên Nguyên thực sự không thể làm cô liên tưởng đến xưởng trưởng Tiền đầy tham vọng được.

Bình Luận (0)
Comment