Có mấy người hay hùa bắt đầu ảo não, đáng lẽ nên quan sát thêm một hồi, ai mà ngờ được nhà họ Tề vẫn có thể vực dậy chứ.
Có vài người còn tính toán, đợi người nhà họ Tề từ thành trở về, lại tới nhà họ Tề ngồi chơi, thử hàn gắn tình cảm lại!
Nói không chừng sau này bọn họ cũng được sắp xếp một chiếc bát sắt thì sao!
Cho dù không phải bát sắt, làm công nhân tạm thời cũng được, bọn họ không kén chọn.
Bà cụ Đường sầm mặt nhổ cỏ, hôm nay bà ấy vô cùng trầm tĩnh, chỉ cúi đầu làm việc.
Nhưng trong lòng bà ấy không hề bình tĩnh, vẫn liên tục mắng chửi nhà họ Tề.
“Nhất định là ông già kia còn lớn tuổi hơn cả cha của Tề Quốc Xuân, vừa già vừa xấu vừa lùn, loại ông già như vậy, cho dù có làm hoàng đế cũng không ai thèm gả, có gì đặc biệt chứ, Niệm Niệm nhà tôi làm lương một tháng 98 đồng, Thẩm Kiêu nhà tôi còn là phó đoàn đấy, chủ nhiệm có thể so sánh với phó đoàn sao?”
“Thứ xui xẻo, ông trời mù mắt chó, Đường Lão Lục cũng vô dụng, náo loạn lâu thế mà vẫn chưa cưới được Tề Quốc Xuân, đồ bỏ đi, hừ, cho dù nhà họ Tề có leo lên làm thông gia của chủ nhiệm cũng thua kém nhà tôi thôi!”
Tâm lý của bà cụ Đường vô cùng mạnh mẽ, bà ấy chắc chắn nhà họ Tề không bằng nhà mình, nhưng vẫn oán hận nhà họ Tề giẫm phải vận cứt chó, cho dù chủ nhiệm kia là một ông già, cũng có thể khiến bà ấy khó chịu.
Tề Quốc Xuân không xứng có được ngày tháng tốt lành trong thành, nếu gả cho lão già ăn mày, bà cụ Đường còn bình thản được.
Cả buổi sáng, bà cụ Đường hóa cơn bực bội thành động lực, một hơi nhổ hết cỏ trên nửa mẫu đất, lưng không đau chân không nhức mắt không choáng, tràn đầy năng lượng, thậm chí bà ấy còn có thể nhổ hết nửa mẫu đất còn lại.
Còn Đường Lão Lục đang làm việc bên kia lại thần hồn phách lạc. Hoang mang lo sợ, gã ta không phải đau lòng Tề Quốc Xuân mất cả chì lẫn chài, mà là đau lòng cho bản thân.
Hắc Vô Thường đại nhân đã nói, nếu trong vòng nửa tháng mà gã ta vẫn chưa cưới được Tề Quốc Xuân, gã ta sẽ phải chết.
Hiện tại đã sắp qua nửa tháng rồi, có phải gã ta sắp đi gặp Diêm Vương rồi không?
Đường Lão Lục tái mặt, nằm liệt dưới đất, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, mọi người thấy vậy cũng không cảm thấy kỳ lạ, còn tưởng gã ta đau lòng khi vợ chạy mất, lại sống kiếp độc thân.
Ba giờ chiều, Đường Niệm Niệm lái xe về, xe chỉ có thể kéo được hai mươi máy làm vớ, ngày mai cô lại vào thành kéo mười máy còn lại.
Trên đường đi, cô gặp Chu Kình đang lái xe, còn có đồng nghiệp của anh ta.
“Đồng chí Chu đi đâu vậy?”
Đường Niệm Niệm dừng xe, lú đầu ra cửa sổ kêu người.
Chu Kình sửng sốt, còn lau mắt, xác nhận không nhận nhầm người, thật sự là tiểu thanh mai của Thẩm Kiêu.
“Cô Đường còn biết lái xe sao? Cô đang đi đâu vậy?”
Chu Kình khiếp sợ, mỗi lần gặp Đường Niệm Niệm, anh ta đều thay đổi nhận thức.
Cô Đường này không hề bình thường!
“Về Đường Thôn, mấy người thì sao?”
“Thật trùng hợp, chúng tôi cũng tới Đường Thôn!”
Chu Kình cười, cũng không cần Đường Niệm Niệm phải tiếp đón, anh ta kêu đồng nghiệp nâng xe lên thùng xe, nhìn máy làm vớ xếp ngay ngắn bên trong.
Đợi đến khi ngồi vào khoang lái, Chu Kình tò mò hỏi: “Trên xe đều là máy làm vớ sao?”
“Đúng vậy, Đường Thôn muốn làm nhà máy làm vớ.”
Đường Niệm Niệm thuần thục khởi động xe, mặc dù cô lái xe nhanh, nhưng rất ổn định.
“Cô Đường lái xe thật lão luyện, đã học bao lâu rồi?”
Đồng nghiệp của Chu Kình hướng nội, không thích nói chuyện, anh ta lại là người thân thiện, không có chuyện gì nói cũng có thể tìm được chuyện để nói.
“Vừa học không lâu, tại tôi thông minh thôi.”
Đường Niệm Niệm cười, không hề khiêm tốn, cũng không hỏi Chu Kình tới Đường Thôn làm gì, cô không hề hiếu kỳ.
Khi chạy tới ngã ba, lại gặp được người quen.
Một nhà ba người của Tề Quốc Hoa.
Cha Tề kéo xe đẩy, Tề Quốc Hoa ngồi ở trên, mẹ Tề đẩy phía sau.
Khác với vẻ mặt vui mừng lúc sáng, mặt mày cha Tề và mẹ Tề như đưa đám, trông tâm trạng không được tốt lắm.