Đại đội trưởng đích thân đốt một dây pháo Vạn Hưởng, trong tiếng pháo đinh tai nhức óc, máy móc của nhà máy làm vớ Hồng Vân khởi động ầm ầm, nhóm công nhân vận hành gồm ba mươi người đã được huấn luyện đều bắt đầu dệt vớ.
Nguyên liệu đều được Đường Niệm Niệm nhờ Bát Ca lấy, tiền vốn cũng là do cô chi, sau khi sản xuất và bán đi lô vớ đầu tiên, cô sẽ được chia hoa hồng.
Trong lúc này, Chu Tư Nhân vẫn dây dưa không dứt, nhưng Đường Niệm Niệm không có thái độ tốt với anh ta, cô vẫn có chút cảm ơn người này, nếu không phải nhà họ Chu phái anh ta tới đây sớm, cô cũng không biết ông cố tổ nhà mình đã chôn cất một kho báu vật lớn như vậy ở Đường Thôn đấy.
Đường Niệm Niệm chuẩn bị tháng Sáu sẽ tới Thượng Hải một chuyến, cho nên trước khi đi, cô dự định sẽ giải quyết Liễu Tịnh Lan và Đường Ngũ Cân.
Bên phía nông trường truyền tin tới, Đường Ngũ Cân và Hà Quốc Khách đi đăng ký kết hôn, Hà Quốc Khánh không đồng ý, nhưng do Đường Ngũ Cân cứ nằng nặc đòi, Hà Quốc Khánh vì muốn lôi kéo cô ta làm việc nên đành phải đồng ý.
“Gâu... Nữ thanh niên không biết xấu hổ muốn tới công xã tố cáo ông lão!”
Hôm nay, Bách Tuế chạy tới báo cáo tin tức mới nhất, Liễu Tịnh Lan qua miệng nó đã biến thành nữ thanh niên tri thức không biết xấu hổ, ông lão lại chính là lão Chương và Đặng Trường Thắng ở chuồng bò.
Đường Niệm Niệm vốn định tới công trường thu thập Đường Ngũ Cân và Hà Quốc Khánh, nhưng hiện tại chỉ có thể thu thập Liễu Tịnh Lan trước.
Điểm thanh niên tri thức.
Hôm nay Liễu Tịnh Lan không làm việc, cô ta chuẩn bị lên công xã viết thư báo cáo, báo cáo lão Chương liên lạc với hải ngoại.
Nếu cô ta không nhận được sự trợ giúp từ lão Chương, vậy cô ta sẽ hủy hoại ông ấy.
Cô ta biết lão Chương là du học sinh trở về, lý do báo cáo này vô cùng chắc chắn, rất đầy đủ, hơn nữa cô ta lén đặt một bức thư tiếng Anh vào chuồng bò, bức thư đó do cô ta dùng tay trái viết, không đầu không đui, không có chữ ký, thậm chí câu tiếng Anh còn không trôi chảy.
Nhưng chỉ cần viết bằng tiếng Anh là đủ rồi.
Vốn dĩ lão Chương tới đây là vì tư sản, chuồng bò đột nhiên xuất hiện một lá thư tiếng Anh như vậy, cô ta lại đi báo cáo, chắc chắn không thể xoay người được.
Đường Niệm Niệm phái Bách Tuế ra sau núi, lão Chương và Đặng Trường Thắng đều đang chăn bò, bọn họ cũng biết Bách Tuế.
“Bách Tuế tới rồi à, ồ... Bé Niệm bảo mi mang tin gì tới vậy?”
Đặng Trường Thắng lấy ra một tờ giấy từ trong miệng Bách Tuế, nhìn một lúc, sắc mặt nghiêm trọng.
“Lão Chương, mau về nhà!”
Đặng Trường Thắng và lão Chương vội vàng trở về chuồng bò, đóng cửa lại, bảo Bách Tuế tìm bức thư ghi bằng tiếng Anh đó.
Bách Tuế nhanh chóng tìm xuống phía dưới đệm chăn, bên trong bức thư là những chữ tiếng Anh được viết xiêu vẹo, còn có câu vô nghĩa, lão Chương nhìn thấy vừa tức vừa buồn cười, nhưng lại không thấy buồn.
Một người không học vấn không nghề nghiệp như Liễu Tịnh Lan lại còn lòng dạ bất chính, nếu cô ta thật sự đi báo cáo, ông ấy và lão Chương nhất định sẽ gặp xui xẻo, thậm chí còn liên lụy tới cô bé Niệm.
“Đốt hết những tờ báo này đi, đề phòng rủi ro!”
Đặng Trường Thắng rất quả quyết, lấy ra toàn bộ báo, nhét vào lòng bếp, đốt hết.
Còn phần sữa mạch nha và sữa bột đó không có vấn đề gì, Đặng Trường Thắng có liên lạc với người thân trên Thượng Hải, có thể nói là do người trong nhà gửi tới.
Bách Tuế hoàn thành nhiệm vụ, gật đầu với hai ông lão rồi chạy như bay xuống núi.
“Cũng không biết bên phía con bé Niệm sao rồi, chắc sẽ không sao đâu nhỉ?” Lão Chương lo lắng lẩm bẩm.
“Nhất định không sao, bé Niệm rất nhanh trí, yên tâm đi!”
Đặng Trường Thắng an ủi lão Chương, cũng đang an ủi cho chính mình.