Liễu Tịnh Lan hôm qua làm một ngày, trên tay đều là bong bóng, hôm nay lại mài rách, đau rát, vừa nãy cô ta còn bị một người đàn ông thô bỉ mắng, cô ta vừa tức vừa đau nhức, vừa khóc vừa xúc đất.
Hà Quốc Khánh đứng ở bên cạnh thấy vậy, đau lòng muốn chết.
Nữ thần của anh ta sao có thể làm công việc dành cho trâu bò này.
Hà Quốc Khánh không chút do dự đi về phía Liễu Tịnh Lan, giành lấy cuốc của cô ta, giúp cô ta xúc đất.
Mặc dù anh ta là gà yếu nhưng vẫn mạnh hơn Liễu Tịnh Lan một chút.
Liễu Tịnh Lan sửng sốt một chút, rất nhanh liền nhận ra anh ta, cảm kích cười với Hà Quốc Khánh, nước mắt còn treo ở bên trên lông mi, điềm đạm đáng yêu, khiến người thấy mà yêu, làm cho Hà Quốc Khánh dâng lên vô hạn nhu tình, dù cho hiện tại bắt anh ta đi chết thay Liễu Tịnh Lan, anh ta cũng cam tâm tình nguyện.
"Sao cô cũng tới nơi này?"
Hà Quốc Khánh nhỏ giọng hỏi.
"Đường Niệm Niệm... cô ta..."
Liễu Tịnh Lan chỉ nói nửa câu, nước mắt lạch cạch mà xuống, mặt mũi tràn đầy ấm ức.
Hà Quốc Khánh nghe được, lên cơn giận dữ, lại là con khốn Đường Niệm Niệm kia!
"Đừng sợ, tôi sẽ giúp cô!"
Kỳ thật trong lòng Hà Quốc Khánh rất vui vẻ, trước kia ở điểm thanh niên tri thức, Liễu Tịnh Lan cao cao tại thượng, cách anh ta quá xa, hiện tại cũng ở nông trường cải tạo, Tịnh Lan khẳng định cần đến sự trợ giúp của anh ta, lâu ngày sinh tình, anh ta và Tịnh Lan nhất định có thể ở bên nhau.
Về phần Đường Ngũ Cân vừa mới đăng ký kết hôn, sớm đã bị Hà Quốc Khánh bỏ mặc.
"Quốc Khánh, anh thật tốt!"
Vẻ mặt thẹn thùng biết ơn của Liễu Tịnh Lan khiến Hà Quốc Khánh lâng lâng muốn bay lên trời, tốc độ làm việc cũng nhanh hơn không ít.
Đường Ngũ Cân căn bản không biết, cô ta vẫn luôn xúc đất, hơn nữa cô ta cho rằng Hà Quốc Khánh nằm ở trong nhà nghỉ ngơi.
Đường Niệm Niệm trượt xuống sườn núi, đi tới trước mặt Đường Ngũ Cân.
Mới một tháng không đến, Đường Ngũ Cân đã già đi không ít, vừa gầy vừa đen, thoạt nhìn như là chị em của Từ Kim Phượng.
Mỗi ngày ăn cháo khoai lang kèm dưa muối, còn làm việc như trâu bò, thần tiên cũng không chịu được.
"Cô tới làm gì?"
Đường Ngũ Cân giọng điệu bất thiện, hung hăng trừng mắt nhìn, liền muốn vòng qua Đường Niệm Niệm.
Mặc dù hiện tại cô ta khổ một chút, nhưng Quốc Khánh nói trong nhà đang nghĩ biện pháp, rất nhanh sẽ có thể trở về Kinh Thành, còn có thể sắp xếp công việc chính thức cho cô ta, về sau cô ta khẳng định sẽ sống tốt hơn Đường Niệm Niệm!
Trong khoảng thời gian này, Đường Ngũ Cân đều nhờ vào lý do này để chống đỡ.
Cô ta tin tưởng Hà Quốc Khánh!
"Tới xem trò cười của cô đó, mỗi ngày ăn dưa muối với cháo, mỗi ngày làm việc giống như trâu, dễ chịu ha?"
Đường Niệm Niệm cũng sẽ không đồng tình với người phụ nữ này, cô là đến xem trò cười thật, còn muốn thêm một mồi lửa.
"Chuyện của tôi không cần đến lượt cô quản!"
Đường Ngũ Cân cắn chặt răng, ở trong lòng không ngừng thuyết phục mình, gian khổ chỉ là tạm thời, kiên trì một chút nữa, rất nhanh là có thể trở về thành sống ngày tốt lành.
"Tôi mới mặc kệ cô, tôi chính là có chuyện nghĩ mãi mà không rõ, cô và Mắt Kính Nhỏ đều đã đăng ký kết hôn rồi, sao anh ta còn quan tâm Liễu Tịnh Lan hơn cô thế!"
Đường Niệm Niệm cười híp mắt chỉ về phía Hà Quốc Khánh.
Đường Ngũ Cân quay đầu, thấy được một màn khiến cô ta ruột gan đứt từng khúc
Hà Quốc Khánh mỗi ngày đều nói mình không khỏe, bây giờ lại làm việc hăng hái giống như trâu, còn thỉnh thoảng ngẩng đầu cười với Liễu Tịnh Lan, cười đến dịu dàng như vậy, thâm tình như vậy, anh ta chưa từng đối xử với cô ta như vậy bao giờ.
Khẳng định là con tiện nhân Liễu Tịnh Lan kia quyến rũ Quốc Khánh!
Đường Ngũ Cân vô thức giải thích thay Hà Quốc Khánh, chỉ trách Liễu Tịnh Lan.
Cô ta ném đòn gánh đi, nhanh chân chạy về phía Hà Quốc Khánh, siết chặt nắm đấm.
Đường Niệm Niệm một mặt mong đợi đi theo, cô thích nhất là chó cắn chó!